CHƯƠNG 466
Nghe nói như vậy, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười: “Bà Thẩm, tôi có thể khuyên bà đừng có tự cho mình là đúng như vậy được không hả, là do tôi lấy con ra chơi bài tình cảm, hay là Thẩm Hoài Dương cố ý cướp đứa bé từ bên cạnh tôi? Bà không hiểu gì mà lại ăn nói như vậy, quả thật khiến cho người ta cảm thấy bực bội đó.”
“Bốn năm không gặp, bộ dạng cay nghiệt của cô vẫn không hề thay đổi chút nào, ngược lại càng trầm trọng thêm nữa.” Tô Tình lạnh lùng nói: “Lời của một người phụ nữ có tâm kế giống như cô, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng nó hả?”
“Không tin cũng được, chúng ta làm một giao dịch đi có được không?” Ánh mắt Diệp Giai Nhi lóe lên, có một tia gian xảo xuất hiện trong mắt cô.
“Cô lại muốn làm cái gì nữa?”
Cười khẽ, Diệp Giai Nhi chậm rãi nói: “Địa vị của bà Thẩm ở thành phố S có thể gọi là kêu mưa gọi gió, tôi có thể chơi trò gì dưới mí mắt của bà được chứ? Chỉ là trong hiệp nghị mà tôi đưa ra có trăm lợi mà không có hại đối với bà Thẩm, có muốn nghe không đây?”
Tô Tình nhìn cô đầy cảnh giác: “Cô nói đi?”
“Hiệp nghị của chúng ta như thế này, nếu như bà Thẩm có thể để cho con trai mình từ bỏ quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên vĩnh viễn, vậy thì tôi sẽ dẫn Huyên Huyên rời khỏi thành phố S, đồng thời mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bất cứ người nào của nhà họ Thẩm, như thế nào?”
Diệp Giai Nhi âm thầm tính toán trong lòng, ra tay từ Tô Tình vẫn có thể xem như là một biện pháp tốt.
Nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi mấy giây, Tô Tình hừ lạnh rồi nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô chứ, nói đi nói lại, tôi tin tưởng ai đi nữa thì cũng sẽ không tin tưởng cô.”
Bà ta không thể đồng ý là có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bà ta không hiểu trong lòng Diệp Giai Nhi đang suy nghĩ cái gì, hoặc là nói cô đang lên kế hoạch gì.
Ngoại trừ cái đó ra, vẫn còn có nguyên
“Với lại gia sản nhà họ Thẩm của tôi rất lớn, đừng có nói là nuôi một đứa bé, cho dù nuôi mười hay hai mươi đứa cũng không thành vấn đề. Nếu như Hoài Dương thật sự muốn quyền nuôi dưỡng con cái, vậy thì nhà họ Thẩm cứ nuôi thôi, đây hoàn toàn không phải là việc khó.”
Nói đến đây rồi bỗng nhiên dừng lại, Tô Tình xoay xoay móng tay được sơn đỏ của mình, lại châm chọc nói.
“Đứa nhỏ mang dòng máu nhà họ Thẩm tôi, có thể bước vào cửa nhà chúng tôi, nhưng mà cô thì để cũng đừng có nghĩ! Bốn năm trước là Hải Băng ở nước Mỹ, cho nên mới có thể để cô thừa lúc vắng nhà mà chen chân vào, không bao lâu nữa là Hải Băng sẽ trở về đây thôi.
À đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cô biết, Hải Băng vì Hoài Dương mà đã từ hôn với chồng sắp cưới của mình, chờ sau khi Hải Băng trở về thì bọn họ sẽ đính hôn rồi kết hôn.”
Chờ sau khi Hải Băng trở về thì bọn họ sẽ đính hôn rồi kết hôn.
Ồ, đó là chuyện của bọn họ, có liên quan gì với Diệp Giai Nhi cô chứ?
Chỉ là hai tay đang rủ xuống bên người bất giác nắm chặt lại, nhưng trên mặt lại là biểu cảm lạnh nhạt và điệu cười lạnh lẽo, cô cứ cười như thế mà nhìn Tô Tình.
Biểu cảm thâm thúy này làm cho Tô Tình nhìn không hiểu, nhất là khóe miệng đang nở nụ cười càng làm cho bà ta cảm thấy thẹn quá hóa giận: “Cô đang cười cái gì?”
“Không cười cái gì hết, chỉ là cười cuộc sống của bà thật sự quá nhàm chán. Bốn năm trước dùng đủ thủ đoạn để bọn họ tách ra, bốn năm sau lại để bọn họ đính hôn với nhau, tội gì phải làm thế? Là do bà rảnh rỗi ăn no không có chuyện để làm.”