CHƯƠNG 491
Nhưng Tô Tình không vui mà mở miệng đính chính: “Là vợ cũ.”
Nghe vậy, mặt mấy quý bà liền biến sắc, bắt đầu dùng ánh mắt khác đánh giá.
Trong mắt hiện lên một tia mỉa mai sâu sắc, Diệp Giai Nhi chỉ nghĩ cô đã đủ chán nản rồi, nên cũng mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
“Vợ cũ? Vậy tại sao bà Thẩm không nói cho tôi biết sớm hơn, có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu ở thành phố S muốn kết hôn với cậu Thẩm chứ, đợi về tôi lựa chọn vài cô cho cậu Thẩm gặp?” Một quý bà trong đó nói.
“Không cần, không qua bao lâu nữa có lẽ Hoài Dương nhà chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó sẽ mời các bà đến uống rượu mừng.” Tô Tình nhướng mày thanh tú.
“Thiên kim nhà nào vậy?”
“Đúng vậy, thật tò mò, có bức ảnh nào không cho bọn tôi xem đi?”
“Đương nhiên là có.”
Tô Tình đắc ý lấy trong túi ra một tấm ảnh, khinh thường mà quét nhìn qua bóng lưng Diệp Giai Nhi, trong khi mấy quý bà đó tranh giành nhau xem.
Khoảng cách giữa bọn họ không xa lắm, cho nên thanh âm nói chuyện của mấy người đó đều rõ ràng lọt vào tai Diệp Giai Nhi.
Như có như không, dư quang khóe mắt cô hướng ra sau một chút, quả nhiên nhìn thấy mấy người đó đang giành nhau xem một tấm ảnh.
Ừm, đó chắc là ảnh của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng… Chỉ là, đều không liên quan gì đến cô cả, cô căn bản không cần phải quay đầu lại nhìn!
Ở nước ngoài bốn năm, ảnh chụp chung của Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng có thể đã đủ dày cho một album ảnh rồi, đâu chỉ một tấm chứ?
Trở lại bệnh viện,
Huyên Huyên ngồi một bên, tròn xoe mắt nhìn Điền Quốc Gia đầy sùng bái: “Chú Điền thật tuyệt, chú Điền là anh hùng!”
Điền Quốc Gia mỉm cười hài lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc đen và mềm mại của Huyên Huyên, đúng là trẻ con.
“Còn nữa, mẹ nói hiện tại chú tạm thời không thể cõng Huyên Huyên chạy nữa, nhưng Huyên Huyên có thể đẩy chú Điền.” Huyên Huyên dùng hai tay ôm chặt lấy eo của Điền Quốc Gia: “Chú Điền là anh hùng vĩ đại trong mắt cháu!”
“Mẹ dạy cháu nói à, hay là cháu tự nghĩ ra?” Trái tim của Điền Quốc Gia đều mềm nhũn.
“Cháu tự nghĩ ra đó, chú Điền là đại anh hùng, ngày mai cháu sẽ mua cho chú Điền chiếc bánh su ngon nhất, được không?”
“Cháu có tiền không?” Điền Quốc Gia trêu chọc cô bé.
Bàn tay nhỏ bé của Huyên Huyên thò vào túi áo bệnh nhân sờ soạng hồi lâu, mới tìm được một tờ năm ngàn mới tinh: “Chú Điền ơi đủ chưa?”
“Nếu không đủ thì sao?”
“Nếu không đủ thì xin mẹ, cháu thấy trong ví mẹ có nhiều tờ màu xanh lắm!”
Điền Quốc Gia đã cõng cô bé này từ nhỏ đến lớn, đương nhiên biết tờ màu xanh mà cô bé nói là 500 ngàn, đúng là trẻ ranh!
Yên lặng ngồi ở bên cạnh thái táo, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm cảnh tượng hòa thuận ấm áp trước mặt, cô chợt hiểu ra lời mẹ nói.
Đôi khi, hôn nhân thực sự không liên quan gì đến tình yêu …