CHƯƠNG 495
Tạm không nhắc tới chuyện quá khứ giữa hai người, dù gì thì anh cũng là ba ruột của Huyên Huyên, anh cũng giao quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên cho cô, về tình về lý thì cô cũng nên chào tạm biệt anh một tiếng.
Cho dù sau này hai người không còn liên quan gì nữa, cũng sẽ trở thành người dưng, nhưng anh cũng có quyền biết chỗ ở của Huyên Huyên.
Cô siết chặt ngón tay rồi lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng khi lấy điện thoại ra thì cô mới nhận ra điện thoại đã hết pin từ lúc nào không hay.
Ngoại trừ Huyên Huyên ra thì cô và anh cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa…
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến cô thấy đau nhói, cô đưa tay lên vuốt nhẹ hai cái, có lẽ khi cuộc sống trở về quỹ đạo và khi mọi chuyện khôi phục lại như bình thường thì cô cũng sẽ dần quên thôi…
……
Đến ga đường sắt cao tốc, Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình cuộn trong sảnh chờ thì thấy tình trạng của chuyến tàu đến Tân Hải đã chuyển sang kết thúc quá trình soát vé.
Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối vẫn rất u ám, thậm chí còn tỏa ra sự lạnh lùng.
Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt híp lại đầy lạnh lùng, trên người anh dần bộc phát ra khí lạnh.
Cô giỏi lắm! Không nói một lời, dắt con gái anh bỏ đi!
Anh từ bỏ quyền nuôi con không phải để cô tự tung tự tác!
Chuyến tàu tiếp theo đến Tân Hải là ba tiếng sau, gương mặt anh lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc, anh mua một vé đi Tân Hải từ máy bán vé tự động.
Bốn tiếng rưỡi không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để ngủ một giấc. Diệp Giai Nhi rất mệt mỏi vì những chuyện xảy ra dạo gần đây nên mới dựa vào ghế đã ngủ say.
Một rưỡi thì tàu đã đến Tân Hải, bọn họ bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Huyên Huyên giống như
Nhiệt độ ở Tân Hải đồng đều quanh năm, mặc dù là mùa hè nhưng nó lại khác xa với cái nóng như thiêu như đốt của thành phố S. Hơn nữa trời đang mưa khiến người ta có chút lạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên Điền Quốc Gia đến Tân Hải, anh ta đã đến Tân Hải khá nhiều lần trong vòng bốn năm qua, cho nên anh ta rất quen thuộc với Tân Hải.
Căn nhà mấy ngày không có người ở nên nhìn có hơi bẩn, Diệp Giai Nhi bảo Huyên Huyên bật TV cho Điền Quốc Gia, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Cô dọn dẹp từ trong ra ngoài một lượt, vừa vặn có hai gian phòng, cô và Huyên Huyên ở một phòng, Điền Quốc Gia một phòng.
Đổi một cái chăn mới, phân loại và treo tất cả quần áo của Điền Quốc Gia vào tủ, sau đó đi làm cơm trưa.
Đồ ăn cô làm rất thanh đạm, cô còn đặc biệt ninh một nồi canh xương, sau khi dọn lên bàn, cô đi gọi hai người vào ăn trưa.
Huyên Huyên thực sự rất ngoan, sau khi Diệp Giai Nhi múc canh ra chén, bé sẽ đưa cho Điền Quốc Gia trước, sau đó cho mẹ và cuối cùng là cho mình.
Bầu không khí bữa ăn của ba người rất hòa hợp, giữa chừng, đồn cảnh sát gọi cho Điền Quốc Gia bảo anh ta sắp xếp lại báo cáo phân tích vụ án.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi bỗng nhíu mày: “Mới phẫu thuật xong mà xem báo cáo phân tích gì chứ, cho dù có xem thì cũng phải đợi nửa tháng sau!”
Điền Quốc Gia cười: “Trường hợp khẩn cấp mà, đã lập hồ sơ một năm rồi, bây giờ cuối cùng cũng có chút manh mối cho nên phải tranh thủ một chút, hai tiếng thì sẽ làm xong thôi.”