Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, cô lập tức bắt gặp khuôn mặt của người đàn ông đối diện, Thẩm Hoài Dương cũng đã tỉnh rồi.
Thân hình rắn chắc cao ráo hơi nghiêng sang một bên, dùng một tay chống đầu, tóc trên trán anh rũ xuống, trong mắt còn có tơ máu vẫn chưa biến mất, trên cằm xuất hiện râu xanh, áo sơ mi đen cũng không còn trơn bóng nữa mà nhăn nhúm lại.
Nhưng lại lười biếng và rất quyến rũ.
Có chút mơ màng, anh cứ híp mắt nửa mở nửa không như vậy, lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt quá sâu, cô hoàn toàn không thể nhìn thấu, càng không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Lại nghĩ đến tình huống của chính mình lúc này, Diệp Giai Nhi ho nhẹ giải thích: “Không phải tôi cố ý muốn ngủ ở đây đâu, mà là anh cứ nhất định ôm tôi không buông.
”
Anh giấu đi tất cả cảm xúc trong mắt rồi nhàn nhạt cong môi: “Cô Diệp không định ngủ ở đây, cô định ngủ ở đâu?”
“…” Diệp Giai Nhi cứng họng.
“Vợ chồng lẽ nào không phải là ngủ chung giường sao?” Anh tiếp tục nhàn nhạt hỏi.
Cô liếm môi, cái này rõ ràng là cô vô lý: “Tôi còn tưởng anh không tiện.
”
Nhướng mày, anh hỏi ngược lại: “Là sợ tôi không tiện hay là cô không tiện?”
Người này, quả nhiên là một nhát trúng tim, câu nào cũng chặn họng, cô không vui, nói tiếp: “Tướng ngủ của tôi không tốt, toàn lăn qua lăn lại, hơn nữa còn lạ giường, trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tôi không ngủ được.
”
Anh rất rộng lượng: “Lăn lên người tôi cũng không sao cả, còn nữa, ngủ nhiều tự nhiên sẽ quen thôi…”
“Giỏi ăn nói như vậy không làm luật sư thật lãng phí!” Diệp Giai Nhi cau mày, hừ nhẹ.
“Cảm ơn đã khen.
” Trong lời nói, Thẩm Hoài Dương chống hai tay về phía sau, hơi ngồi dậy, lộ ra lồng ngực cường tráng trơn bóng.
Hai má nóng bừng, cô nhìn sang chỗ khác, vừa hay lúc này chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Quách Mỹ Ngọc.
Nhấc máy, gọi một tiếng mẹ, sau đó cô đi đến cửa sổ kính nói chuyện điện thoại.
Gọi điện thoại xong, cô quay lại thì thấy Thẩm Hoài