CHƯƠNG 514
“Đương nhiên không, phải giành về…”
“Nói lại thì từ bốn năm trước, thời gian anh và cô giáo Diệp ở chung cũng không tính là ngắn, cô ấy rốt cuộc đối với anh có tình cảm thế nào, anh chưa từng hỏi sao?”
Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ rung động, Thẩm Hoài Dương lại kiêu ngạo hất cằm, uống một hơi cạn sạch nước trong ly: “Không hỏi…”
Tối hôm qua, anh vốn định hỏi, nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời của cô đối với Điền Quốc Gia, anh lại có ý lùi bước, sợ hãi sẽ nghe thấy đáp án tuyệt tình của cô.
“Vậy cô giáo Diệp có biết tình cảm của anh đối với cô ấy thế nào không?” Dứt lời, Quý Hướng Không lại tự lẩm bẩm: “Đoán răng cậu cả Thẩm cũng sẽ không mở miệng, nếu vậy anh rốt cuộc đang làm gì?”
Ngón tay vuốt trán, Thẩm Hoài Dương không lên tiếng, có chút phiền chán.
“Tôi thực sự cảm thấy cô giáo Diệp không đá bay anh cũng là kỳ tích rồi, anh vừa yêu cô mình, lại còn như ruồi bọ quấn lấy cô ấy – ”
Một giây sau, áo gió đã trực tiếp trùm lên đỉnh đầu Quý Hướng Không, Thẩm Hoài Dương cau mày: “Anh biết rõ đối với Thẩm Hải Băng, tôi đã –”
“Không yêu nữa đúng không? Cậu cả Thẩm, tin tức về anh và cô Long của anh nhiều như vậy, anh biết không? Cả thành phố S ai cũng biết người anh yêu là Thẩm Hải Băng có được không, quan trọng hơn là anh chưa từng lên tiếng phủ nhận.
Không nói những người đó, ngay cả vị kia nhà tôi cũng cho rằng người anh yêu là cô Long của anh, khoảng thời gian đó ngày nào cũng xem thần điêu đại hiệp xả giận đấy! Cũng chỉ có mình anh biết không yêu, chúng tôi không biết, cô Diệp càng không biết.
Dù sao bốn năm trước anh yêu cô Long đến chết đi sống lại, chỉ xém chút chặt cánh tay như Dương Quá…”
“Những chuyện này
Quý Hướng Không vươn tay, nặng nề vỗ lên vai anh.
“Thực ra, đối diện với người phụ nữ mình yêu nói ra ba chữ đó không phải chuyện khó, trong lòng anh yêu cô ấy, đương nhiên muốn để cô ấy biết, vậy nhất định là phải nói ra, không ai đi guốc trong bụng ai cả.
Càng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, giống như anh không biết cô giáo Diệp đang nghĩ gì vậy, cô giáo Diệp cũng không biết anh đang nghĩ gì, lại ví như tôi và Trần Diễm An, tâm tư đôi bên đều đoán không thấu…”
Thực ra, vẫn là thời gian ở chung quá ngắn, đợi hai người cùng nhau sống mười năm hai mươi năm, đến lúc đó đối phương chỉ cần vừa mở miệng, bạn cũng biết anh ấy đang nghĩ gì.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ động, khuôn mặt tuấn mỹ đường cong góc cạnh khẽ dịu dàng: “Lúc nào anh về thành phố S?”
“Về ngay, chỉ đến để đưa thiệp mừng cho anh, uống ly rượu, còn có chuyện gì nữa?”
“Đã không có chuyện gì, vậy gặp con gái tôi rồi đi…”
Quý Hướng Không hứng thú, nhìn đồng hồ, hai giờ: “Đi thôi, tôi vừa khéo đem theo phần quà…”
“Đợi hai tiếng nữa…”
“Tại sao?”
“Hôm qua tôi giấu mẹ con bé đến trường xin nghỉ đưa nó ra ngoài thả diều, quay về con gái tôi bị phạt không ăn tối…”