CHƯƠNG 548
“Hải Băng, tình yêu vốn dĩ không liên quan đến thời gian dài hay ngắn, nó liên quan đến cảm giác, còn có mức độ tình cảm. Giống như là hai ly rượu, một ly uống không nóng không lạnh, một ly khác chỉ cần uống nửa ngụm là có thể để người khác phải say khướt.”
“Nói như vậy, thế thì em là ly rượu không nóng không lạnh…” Trong giọng nói đau thương của Thẩm Hải Băng còn xen lẫn mấy phần trào phúng: “Em chưa từng nói cho anh biết nỗi khổ tâm của em trong những năm em rời khỏi, nhưng mà bây giờ em không muốn phải che giấu nữa, bởi vì đối với em mà nói nó không công bằng.”
Nghe thấy những lời cô ta nói, Thẩm Hoài Dương đặt tay Diệp Giai Nhi trên đùi mình, anh có thể cảm nhận được mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, đây là kiệt tác do cô bóp lấy.
“Mấy năm em rời đi, anh thật sự cho rằng em đã yêu người khác à? Không, em không có, em bị chị dâu cứng rắn ép buộc rời khỏi, chị ấy dùng lưỡi dao cắt cổ tay mình, máu tươi chảy đầm đìa, chảy đầy ra đất, kêu em rời khỏi anh, nếu không thì chị ấy sẽ không đi bệnh viện mà cứ chết ở nơi đó, em có thể không nghe lời được à?”
“Ngay cả anh trai của em cũng đang uy hiếp em, nếu như em không dừng tình cảm của mình lại thì mối quan hệ của em và anh ấy sẽ chấm dứt. Anh không biết lúc đó em phải nhận áp lực và đau đớn đến cỡ nào mới có thể đưa ra lựa chọn đó.”
Đúng là lúc trước cô ta gánh quá nhiều thứ trên lưng, cô ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã có anh trai và chị dâu nuôi lớn, làm người không thể vô tình vô nghĩa.
Rõ ràng là yêu như thế, nhưng mà lại giả vờ như không quan tâm và chán ghét, không có ai biết lúc đó cô ta đau đến cỡ nào, mà anh lại hận cô ta.
Đúng là như thế, Thẩm Hoài Dương không biết phía sau còn có chuyện như vậy, cảm giác áy náy đối với Thẩm Hải Băng lại tăng thêm mấy phần, nhưng mà cũng chỉ dừng ở áy náy.
“Đúng là tôi chưa từng biết
Lúc nói chuyện, anh lại nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay mình, để cho cô cảm nhận được sự nóng bỏng của nó.
Diệp Giai Nhi chưa từng nghe thấy Thẩm Hoài Dương nói như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ nghe thấy từ trong miệng anh, chỉ mới có một lần, mà còn là lần đầu tiên.
Như có một tảng đá ném vào trong cõi lòng bình thản, sau đó kích thích con sóng lớn từng đợt từng đợt, dâng trào trong lòng cô.
Trước kia cô không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này với Thẩm Hải Băng, trong lòng cảm thấy nóng lên, trở nên mềm mại dịu dàng.
Biểu cảm của Thẩm Hải Băng lại càng thêm trào phúng, cảm giác đau đớn khó nói thành lời, cứ đang chăm chích cả người. Cô ta lạnh, cô ta đau, cô ta phẫn nộ.
Cô ta muốn lớn tiếng hét lên, muốn phát tiết sự phẫn hận, tức giận, ấm ức, đau đớn trong lòng mình ra bên ngoài.
Nhưng mà cô ta lại không thể thốt lên một lời nào, chỉ có thể run rẩy cả người mà ngồi ở đó, cơ bắp trên mặt cũng cứng ngắc, cử động cũng không thể cử động.
Chật vật nhiều năm như thế, cuối cùng cô ta lại nhận phải kết quả gì đây?
“Em về trước đi, một lát nữa tôi sẽ đến đó gặp Huyên Huyên.” Thu hồi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương lại nhéo lên tay cô một cái rồi mới buông ra.
“Ừm.” Diệp Giai Nhi gật đầu, biểu cảm dịu dàng hơn một chút, cô đứng dậy rời khỏi quán cà phê.