Một ánh mắt như kim châm dừng trên người, Diệp Giai Nhi quay đâu lại thì thấy ngay Thẩm Trạch Hy đứng phía sau với đôi mắt màu đỏ tươi, hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào cô và gằn từng chữ: “Cô Diệp, những lời này của anh em là thật hay giả?”
Cô cắn răng, khẽ kêu lên: “Trạch Hy…”
“Cô Diệp, rốt cuộc là có kết hôn hay không?” Thẩm Trạch Hy trực tiếp quát, đôi mắt chuyển thành đỏ ngầu hơn lúc nãy.
Thẩm Hoài Dương bước chân dài qua, kéo Diệp Giai Nhi ra phía sau anh, giọng nói trầm thấp, đôi mắt híp lại: “Em cứ nói chuyện với chị dâu như vậy sao?”
“Chị dâu… Ha ha…”
Thẩm Trạch Hy nở một nụ cười lạnh đầy châm chọc rồi lui về phía sau, trực tiếp chạy ra khỏi phòng khác rồi bỏ đi.
Tô Tình có chút bực bội: “Trạch Hy, con mau trở về ngay cho mẹ.
”
Nhưng Thẩm Trạch Hy lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hề quay có ý định quay đầu lại.
“Trạch Hy…” Diệp Giai Nhi mở miệng kêu lên, bàn chân động đậy với ý định đuổi theo.
Nhưng vừa định đi thì cánh tay đã bị Thẩm Hoài Dương ở phía sau bắt lấy, đôi mắt với ánh sáng đục ngầu nhướng lên: “Nó cũng không còn nhỏ tuổi, đương nhiên là không cần lo lắng nữa…”
Cô vẫn có hơi lo lắng: “Nhưng mà…”
Anh nghiêng người đi ôm đôi bàn tay vào nhau, dù bận thì vẫn ung dung liếc cô: “Sau khi đuổi theo thì em định nói cái gì, nói anh nghe chút đi…”
“…”
Diệp Giai Nhi không nói gì để phản bác, đã kết hôn rồi là sự thật, mặc dù đuổi theo cậu thì cô phải giải thích như thế nào?
Sự bất mãn trong mắt Tô Chính Quốc ngày càng nhiều, ông lạnh lùng nhìn cô vài cái rồi phất tay áo bỏ đi.
Đương nhiên Tô Tình cũng không muốn