CHƯƠNG 552
Không biết là đối phương nói cái gì, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú hơi thay đổi, ngay cả hàng lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau, anh cúp điện thoại, lại lườm cô một cái thật sắc bén, quay người lại ra khỏi tiệm áo cưới nhanh như gió.
Diệp Giai Nhi không hiểu hành động của anh, nhìn xuyên qua khe cửa phòng thử đồ, cô có thể nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang đứng bên ngoài tiệm áo cưới.
Chẳng lẽ hai người cùng đến đây, anh đến đây lại dẫn theo Thẩm Hải Băng, đúng là mỉa mai buồn cười.
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng nói chuyện với nhau vài câu, sau đó hai người nhanh chân đi khỏi, leo lên chiếc xe đen đậu ở bên đường.
Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy chứ?
Diệp Giai Nhi tức giận cắn răng, nhìn lại áo cưới đã bị rách trên người mình, cô chỉ muốn cắn chết anh.
Lúc này, Điền Quốc Gia được đẩy tới, nhỏ giọng kêu lên ở ngoài cửa: “Giai Nhi.”
“Sao vậy?”
“Em thay quần áo ra đi ra rồi lại nói.”
Cau mày, Diệp Giai Nhi mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn Điền Quốc Gia: “Có chuyện gì thế?”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Điền Quốc Gia lên tiếng nói: “Xin lỗi, áo cưới và đồ vest của cửa hàng chúng tôi không phải bán cho hai người được, thành thật xin lỗi.”
“Đều là tiền như nhau, người khác có thể mua, tại sao lại không thể bán cho chúng tôi?” Diệp Giai Nhi phẫn nộ tỉnh táo nhìn nhân viên bán hàng.
“Đây là do quản lý mới thông báo, chúng tôi chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi, tôi xin lỗi.”
Suy nghĩ lại, khi bộ dáng kiêu ngạo của người đàn ông xuất hiện trong đầu, cô mới hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Anh đúng là một kẻ điên mà!
“Không bán thì không bán, không
Điền Quốc Gia gật đầu, cầm lấy túi xách đặt ở trên ghế sofa, Diệp Giai Nhi nắm tay Huyên Huyên đi ra khỏi cửa hàng bán áo cưới.
Mới bước về phía trước hai bước, lại bị nhân viên phục vụ chặn lại rồi cầm lấy chiếc váy cưới đã bị rách cho cô xem: “Cô ơi, tiền của chiếc váy cưới này vẫn còn chưa trả?”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi bùng cháy một ngọn lửa giận, trực tiếp nói: “Áo cưới này không phải là do tôi xé rách.”
“Lúc nãy người thử chiếc áo cưới này cũng chỉ có cô Diệp mà thôi, không có khách hàng nào khác mặc thử, với lại trong phòng thay đồ chỉ có một mình cô Diệp, nếu không phải là cô Diệp xé nói thì là ai được đây?”
Nghe lấy lời này, Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn bực nực cười, phòng thay quần áo chỉ có một mình cô hả? Vậy Thẩm Hoài Dương vào đó bằng cách nào?
Nhưng mà đang ở trước mặt Điền Quốc Gia, đương nhiên cô không thể nói được, cũng không thể giải thích, nếu không thì…
“Có thể là trong lúc vô tình tôi đã làm rách váy cưới, bao nhiêu tiền vậy, tôi bồi thường cho cô.” Diệp Giai Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với cô ta, cô mở miệng nói.
Bước ra khỏi cửa hàng áo cưới, ánh mắt Diệp Giai Nhi rơi ở trên người Điền Quốc Gia: “Bây giờ sao đây, chúng ta có cần đi đến cửa hàng khác không?”
“Đi chứ.” Điền Quốc Gia đáp lời.