CHƯƠNG 559
Bước tới, Diệp Giai Nhi xa cách mà lễ phép, lạnh nhạt gật đầu: “Xin nén bi thương.”
Thấy là Diệp Giai Nhi, sắc mặt Tô Tình lập tức thay đổi, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô: “Ai kêu cô đến đây, ở đây không cần phải giả vờ giả vịt.”
“Có người đến báo tang, tôi chỉ đến đây cho phải phép, bà đừng nghĩ nhiều.” Diệp Giai Nhi nói: “Ngày hôm nay, lực chú ý của bà không nên đặt trên người tôi.”
Vào một ngày như hôm nay, bà ta nên chào hỏi khách khứa mà không phải là vừa mới mở miệng thì liền muốn cãi nhau.
“Tôi lập lại một lần nữa, ở đây không cần cô.” Tô Tình hạ giọng: “Báo tang hả? Cô cho rằng ai sẽ báo tang cho cô?”
Diệp Giai Nhi đang chuẩn bị nói chuyện, có một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Là con.”
Ngay sau đó, vóc người cao lớn của Thẩm Hoài Dương liền xuất hiện bên cạnh hai người bọn họ, mấy ngày không gặp, râu ria lún phún dưới cằm, trên người mặc bộ đồ vest màu đen, tia máu đỏ rực trong hốc mắt rất rõ ràng, có chút tiều tụy, dường như là đã lâu lắm rồi không chợp mắt. Nhưng mà dù vậy, nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Tô Tình trừng mắt, Thẩm Hoài Dương đi lướt qua bà ta, ôm lấy Huyên Huyên, nói với Diệp Giai Nhi: “Đi thôi.”
Gật đầu, Diệp Giai Nhi không thèm nhìn Tô Tình nữa, cô đi theo sát sau lưng anh, ở trong phòng khách có rất nhiều người đến bái tế, căn bản cũng không hề gián đoạn.
Tô Tình vẫn trừng nhìn bóng lưng của cô, mà ánh mắt Thẩm Hải Băng thì cứ nhìn hai người, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Hành lễ với tấm ảnh đen trắng đặt ở trong phòng khách, bà Mục trên tấm ảnh đen trắng với tinh thần phấn chấn, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Huyên Huyên, thấp giọng nói: “Gọi bà cố đi con.”
Mặc dù là nghe không được, nhưng mà đây vẫn là một phần tâm ý, cô vẫn hi vọng là cô có thể tiếp tục được phần tâm ý này.
Huyên Huyên chớp mắt, cũng rất ngoan ngoãn, giọng nói non nớt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chào bà cố ạ.”
Thẩm Trạch Hy cũng
“Không sao đâu, tôi với Huyên Huyên ngồi ở đây là được rồi, cậu đi nhanh đi, không cần phải để ý tới chúng tôi.”
Cậu vừa mới ra ngoài không bao lâu thì cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương lại bước vào, bàn tay với khớp xương rõ ràng tùy ý kéo kéo cái cà vạt ở trên cổ.
Sau đó, anh liền ngồi xuống ghế sofa, Diệp Giai Nhi còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay hữu lực thon dài đã ôm cô vào trong ngực, gương mặt chôn sâu vào nơi cổ tỏa ra hương thơm của cô.
Bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình kêu lên, vùng vẫy, vặn vẹo, Thẩm Hoài Dương lại càng ôm cô chặt hơn nữa: “Đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi, cho tôi ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”
Giọng nói của anh rất rất nặng, nặng đến nỗi như có hồi âm, như là còn mang theo chút khẩn cầu.
Nghe thấy giọng nói có ý khẩn cầu, trong lòng Diệp Giai Nhi liền gợn sóng, cô không tiếp tục vùng vẫy nữa.
Cô biết mối quan hệ của anh và bà Mục là như thế nào, cô có thể cảm nhận được những người thân xung quanh anh, anh chỉ thân thiết nhất với bộ trưởng Mục.
Bây giờ, bà Mục đã không còn nữa, đúng là trong lòng anh khó chịu hơn bất cứ ai khác.
Đã ba ngày rồi anh không chợp mắt, cho dù là ban ngày hay ban đêm, anh vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh quan tài băng của bộ trưởng Mục, chưa từng chợp mắt.
Mấy ngày thức giấc liên tiếp khiến sức khỏe và tinh thần căng cứng, làm anh thiếu chút nữa là đã cứng còng tay chân, không tìm thấy nơi để buông lỏng, anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế như thế.