CHƯƠNG 580
Huyên Huyên còn quá nhỏ nên đương nhiên cũng không hiểu được bóng rổ, không biết nó là gì, hai bàn tay trắng nõn mềm mại nhào nặn khuôn mặt.
Thẩm Hoài Dương đang xem bóng, cô bé bèn nhảy lên đùi anh, nghịch khuôn mặt của ba mình, mặc sức nhào nó thành đủ hình dạng.
Sau khi chơi đủ trò, cô bé cầm đồ ăn vặt bên cạnh lên, nắm một nắm nhét vào miệng nhỏ, sau đó cầm đồ ăn vặt nhét vào miệng ba.
Anh để bé thoải mái phá phách, ôm cô bé và ăn những món ăn vặt mà bé đút vào miệng.
Xung quanh toàn là những người Mỹ, chủ yếu là nam giới mê bóng rổ, không ngừng huýt sáo và hò hét.
Diệp Giai Nhi bị tiếng hét đánh thức, dụi dụi đôi mắt lim dim, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt không hề nháy lấy một cái, chăm chú quan sát trận đấu.
Hóa ra ngoài công việc ra, anh còn có thể nghiêm túc như vậy, sức hấp dẫn thật khó tả.
Huyên Huyên đứng trên đùi anh đang bận bím tóc cho anh, cô bé còn nhỏ như vậy đã biết tách tóc từng chút một rồi buộc lại.
Nhưng cô bé lấy dây chun từ đâu?
Nhìn kỹ lại, Diệp Giai Nhi không khỏi cười thầm, bé thật thông minh, vừa tết tóc ba ba, vừa tháo dây chun trên đầu cô bé xuống, người thì bé tin hin như vậy mà bận bịu quá cơ.
“Dậy rồi à? Có phải là ồn ào quá nên ồn đến em không?” Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Anh hiển nhiên không biết mình bị con gái quần tới mức nào, Diệp Giai Nhi cũng không định nhắc nhở ra tiếng, chỉ cười tủm tỉm.
Sau đó cô đảo mắt, lúc lướt xuống sân, Diệp Giai Nhi
Đôi lông mày dài và hẹp của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, có chút kinh ngạc và ngạc nhiên: “Em quen à?”
Đôi lông mày dài và hẹp của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, có chút kinh ngạc và ngạc nhiên: “Em quen à?”
“Anh trai tôi và ba em thích xem nhất là NBA. Em cũng có xem mấy trận, biết có mấy người thôi, người kia tên Wade nhỉ.” Những ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ về phía trước.
Anh ôm cô vào lòng: “Biết cũng nhiều đấy nhỉ…”
Tâm trạng Diệp Giai Nhi lúc này rất tốt: “Sau trận đấu em có thể xin chữ ký của họ được không?”
“Em có muốn à?” Anh nheo mắt.
“Khi em về nước, em sẽ tặng cho ba và anh chữ ký của ngôi sao bóng rổ mà họ hâm mộ.” – Cô trả lời một cách rất tự nhiên.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương mỉm cười trả lời cô một cách dứt khoát: “Được.”
Cô vui vẻ cười, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Để em một tấm nữa.”
Giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng là không hài lòng: “Sao em lại muốn?”
Anh có thể nói chuyện nghiêm túc chút không? Vừa mở miệng là không dám nghe!
Lại ôm cô vào lòng, anh hạ giọng nhẹ nhàng, áp vào dái tai cô mà trêu chọc: “Cục cưng, anh có thể thay nó bằng ảnh của anh được không? Toàn thân, nửa người, khỏa thân, bán khỏa thân, thích mấy tấm, thích góc nào cũng được tất…”