CHƯƠNG 587
Diệp Giai Nhi trợn mắt không nói nên lời: “Thẩm Hoài Dương, đừng ngủ nữa, anh mau dậy đi!”
Thẩm Hoài Dương không vui đổi sang tư thế ngủ thoải mái hơn, giọng nói lười biếng: “Gọi anh là Hoài Dương.”
“Hoài Dương, anh mau dậy rồi đi đi, ba mẹ em sắp dậy rồi.” Đã sáu giờ rồi, ba mẹ cô có thói quen dậy lúc sáu giờ mười phút.
“Thật thoải mái…” Anh không chịu dậy.
“Anh không muốn duy trì hình tượng tốt của mình trong mắt họ nữa sao? Nếu anh bị họ bắt gặp thì hình tượng của anh sẽ biến mất ngay lập tức!” Cô cảnh cáo anh.
Câu này thật sự phát huy tác dụng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Thẩm Hoài Dương rốt cuộc cũng ngồi dậy, không nói lời nào cúi người hôn cô một cái.
Mãi cho đến khi Diệp Giai Nhi thiếu dưỡng khí, thở không nổi nữa thì anh mới buông ra, anh chỉnh lại quần âu và áo sơ mi.
“Không phải tối hôm qua anh đã hẹn báo thức rồi sao, anh nói sẽ ngủ một lát rồi đi, sao anh không đi?” Cô cài cúc áo cho anh.
Anh nắn bóp hai bên thái dương, bất lực thở dài: “Ôm em ngủ rất thoải mái, anh đã đặt báo thức rồi, nhưng giống như bị em thôi miên nên anh tắt hết báo thức…”
“Được rồi, được rồi, mau đi đi!” Vừa nói vừa đẩy anh ra, đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh, sợ chạm phải ba mẹ mình.
Động tác lén lút như vậy khiến Thẩm Hoài Dương rất không hài lòng: “Anh không thể gặp người hay không thể nhìn thấy ánh sáng?”
“Lúc này không thể…” Diệp Giai Nhi vỗ vỗ lưng anh, hạ thấp giọng rồi tức giận nói: “Ba mẹ em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, nếu lúc này anh đụng phải bọn họ, vậy thì anh sẽ hoàn toàn bị đưa vào danh sách đen đấy
Anh nhướng mi, đôi mắt khép hờ, khẽ thở dài: “Tự tạo nghiệt không thể sống…”
“Đúng vậy, không làm bậy thì có thể sống rất tốt…” Cô đồng ý và gật đầu.
“Nằm trong danh sách đen thì bao lâu mới có thể thoát khỏi đó?”
“Không biết…”
Nhà họ Thẩm.
Ngoại trừ Thẩm Hoài Dương thì những người khác đều ngồi vào bàn ăn sáng.
“Trạch Hy, anh trai con đâu?” Tô Tình nhìn quanh bàn ăn, nhưng không thấy Thẩm Hoài Dương đâu.
“Con không biết, hay là ở chung cư, cũng có thể đã đến công ty, con không rõ nữa.” Thẩm Trạch Hy húp cạn bát canh.
Tô Tình cũng không hỏi nữa, bà ta gắp rau vào đĩa Thẩm Thiên Canh: “Đã lâu không ăn cơm ở nhà, nên ăn nhiều một chút.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Canh đáp một tiếng rồi múc một bát cháo đưa cho bà: “Bà cũng nên ăn nhiều một chút, bà gầy đi nhiều rồi.”
“Được.” Tô Tình gật đầu, nụ cười đầu tiên trên môi kể từ khi bộ trưởng Mục qua đời.
Tầm mắt Thẩm Hải Băng quét qua người Thẩm Thiên Canh rồi đến Tô Tình, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói lời nào.
Ăn sáng xong, Thẩm Trạch Hy đến công ty, còn Thẩm Thiên Canh vào phòng làm việc, ông ta vừa đi, Thẩm Hải Băng cũng đi theo vào phòng làm việc và đóng cửa lại.
“Hải Băng đến rồi hả, ngồi đi.” Thẩm Thiên Canh chỉ vào chỗ ngồi trước mặt ông ta.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Hải Băng đã đi thẳng vào vấn đề: “Anh à, anh cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó rồi sao?”