CHƯƠNG 591
Thật ra một khi anh nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc hơn bất cứ ai khác.
“Ha ha…” Thẩm Hải Băng cười mỉa mai, hốc mắt như có một tầng hơi nước, cô ta xoay người rời khỏi chung cư.
Thấy vậy, Tô Tình há hốc mồm, vội vàng gọi theo: “Hải Băng, Hải Băng!”
Từ đầu đến cuối Thẩm Hải Băng giống như không nghe thấy, cô ta bước nhanh hơn, bước chân có chút loạng choạng.
“Cô đã mãn nguyện chưa, bây giờ cô vui lắm đúng không?” Tô Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi: “Để tôi chống mắt lên xem một người phụ nữ như cô sẽ có kết cục thế nào!”
Mắt Diệp Giai Nhi khẽ động, nhưng cô vẫn im lặng, không nói nửa lời.
Nói xong, bà ta đuổi theo Thẩm Hải Băng, Thẩm Thiên Canh vẫn chưa rời đi mà ở lại chỗ cũ, ánh mắt nghiêm nghị: “Hoài Dương, con không nên đối xử với Hải Băng như vậy.”
Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn ông ta, nói: “Con biết nên xử lý như nào sẽ tốt nhất.”
“Nhưng cái tốt nhất của con không phải là những gì con bé muốn.”
“Con không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, đó là sự thật…”
“Về phần cô ta, ba cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, từ khi nào con lại trở nên tuyệt tình như vậy?” Thẩm Thiên Canh tỏ vẻ uy nghiêm.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, môi mỏng nhếch lên, dòng chữ tuôn ra: “Ba, con không thể cho Hải Băng những thứ cô ấy muốn thì có nghĩa là tuyệt tình sao? Ý nghĩa của hai từ tuyệt tình này có phải hơi nông cạn trong lòng ba không, con biết rõ mình đang làm gì.”
“Có thể trong lòng con thì không phải, nhưng trong lòng ba thì quả thật là như vậy. Con nhìn xem thử tình cảm của con và Hải Băng bốn năm trước đi, còn bây giờ thế nào, con còn muốn ba nói gì nữa?”
Thẩm Thiên Canh hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt không hài lòng quét qua Diệp Giai Nhi rồi bỏ đi.
Phòng bếp yên tĩnh trở lại, chỉ còn
Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn bóng dáng người trong ngực, đáy lòng có chút lo lắng, anh sợ những lời vừa rồi sẽ làm tổn thương cô: “Có sao không?”
“Chuyện gì?” Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không cần nghe những lời bọn họ nói, cũng không cần để trong lòng, biết không?”
“Em biết.” Cô nhếch miệng lắc đầu: “Em thật sự không để trong lòng đâu.”
Trừ Trạch Hy và bộ trưởng Mục thích gặp cô ra thì tất cả những người trong nhà họ Thẩm đều không thích cô, cô đã biết chuyện này từ 4 năm trước.
Hơn nữa, lúc đồng ý cùng anh tái hợp, cô cũng đã lường trước và chuẩn bị cho tình huống này, suy cho cùng Tô Tình cũng rất ghét cô.
Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, giây tiếp theo, Diệp Giai Nhi ngã vào trong lồng ngực rộng lớn và ấm áp của anh, để cơ thể cô dựa vào người anh, người đàn ông nhìn cô đầy trìu mến: “Những chuyện đó cứ giao cho anh xử lý, em không cần nghĩ nhiều, đỡ hao tâm tốn sức, tới khi đó lại có nếp nhăn, chậc chậc…”
Cô mỉm cười, đang định nói gì đó thì người đàn ông đột nhiên cúi xuống hôn cô thật sâu.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng dép lê truyền đến, Huyên Huyên đứng ở cửa bếp dụi dụi mắt: “Mẹ, con đã ngủ lâu rồi, con đói bụng, vẫn chưa nấu cơm xong sao?”
“Mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?” Nói xong, Huyên Huyên đi tới.
“Huyên Huyên!” Diệp Giai Nhi lập tức gọi bé: “Mẹ bị trẹo chân, ba đang giúp mẹ xem thử, phiền Huyên Huyên lấy giùm mẹ chai nước trong tủ lạnh được không?”
Huyên Huyên gật đầu, lắc mông đi ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi vội vàng đẩy Thẩm Hoài Dương ra: “Anh mau lên!”