CHƯƠNG 622
Thẩm Hoài Dương hai ngày nay đi Mỹ công tác, đã gọi báo trước, buổi sáng vừa dậy đã gọi điện thoại tới, chỉ mới sáu giờ, cô nói hai câu, sau đó giao điện thoại cho Huyên Huyên, cũng không biết hai ba con có bao nhiêu lời muốn nói, lại có thể nói nửa giờ đồng hồ, cô tự thẹn không bằng.
Đưa Huyên Huyên đến trường, sau đó cô đi làm, đến giờ ăn trưa, Thẩm Thiên Canh lần này đợi cô ở phòng làm việc hiệu trưởng, không cần nghĩ, cô cũng biết là đến vì việc gì.
Quán cà phê đối diện trường học, Thẩm Thiên Canh lời nói tha thiết: “Giai Nhi, bác cũng biết không nên giục cháu, nhưng đối với bệnh nhân mà nói sớm một ngày cấy tủy thì nhiều thêm một phần hi vọng, bà ấy bất kể thế nào cũng là mẹ sinh ra cháu, bà ấy cho cháu sinh mệnh, lấy đi chút tủy trên người cháu, chuyện này không quá đáng, đúng không?”
“Chuyện này có ai biết?” Diệp Giai Nhi không để ý lời nói ông ta, hỏi vậy.
“Bác, cháu, còn có bà ấy, ba người mà thôi.”
“Cháu sẽ suy nghĩ, đợi có đáp án cháu sẽ nói cho bác biết, cháu còn có tiết, cháu đi trước.” Cà phê còn chưa uống, cô đã trực tiếp đứng dậy.
Thẻ bài tình thân của Thẩm Thiên Canh đối với cô mà nói không có bao nhiêu tác dụng, quả thực bà ta đã sinh ra cô, nhưng người nuôi cô thành người lại là Quách Mỹ Ngọc.
Hơn nữa, nếu cô không nhìn nhầm, Dương Tuyết đối với cô cũng không có tình cảm gì, nếu không, người đến tìm cô nói chuyện sẽ là bà ta, mà không phải Thẩm Thiên Canh, không phải sao?
Đứng tiết buổi chiều xong, đang thu dọn bàn, điện thoại vang lên, là Thẩm Hoài Dương gọi tới: “Đang làm gì đó?”
“Thu dọn bàn và tài liệu, chuẩn bị đón con gái anh về nhà, anh thì
“Vừa từ tổng công ty về tới biệt thự, em và con gái có muốn gì không, anh sẽ mang về cho hai người.”
“Không có, anh nhớ ăn cơm đúng giờ, cà phê thì uống ít một chút, anh biết con gái anh không thích anh hút thuốc.”
“Những chuyện này anh đều nhớ rõ ràng, nói với con gái, anh yêu con, còn có thay anh chuyển lời đến mẹ của con gái, anh cũng yêu cô ấy.”
Cười phì một tiếng, tất cả những muộn phiền trong lòng Diệp Giai Nhi hôm nay đã tiêu tán không ít, toàn thân cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Thời gian gọi điện thoại cũng không ngắn, từ phòng làm việc đi tới cửa trường học, lên taxi, Diệp Giai Nhi cúp máy.
Huyên Huyên đã được Quách Mỹ Ngọc đón về, cô về thẳng nhà, nhốt mình trong phòng, sắp xếp lại tư tưởng hỗn loạn, rốt cuộc làm sao mới là chính xác.
Nghĩ nửa ngày, trong lòng cô nảy ra chủ ý, kiên định với suy nghĩ, cô bấm gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, hẹn lát nữa gặp mặt.
Địa điểm lựa chọn cách nhà không xa, lúc Diệp Giai Nhi tới, nhìn thấy Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết ngồi sóng vai nhau, cô ngồi ở đối diện.
“Giai Nhi, muộn như vậy rồi hẹn chúng ta tới, là cháu đã suy nghĩ xong rồi sao?” Thẩm Thiên Canh mở miệng hỏi.
Diệp Giai Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt trên người Dương Tuyết, sắc mặt bà ta bình tĩnh, quả thực không chút kích động và vui mừng.
“Muốn cháu hiến tủy cũng được, nhưng có một điều kiện, hai người phải đáp ứng.”
Thẩm Thiên Canh mặt lộ ra vui mừng, nói: “Cháu nói đi.”