Anh chăm chú nhìn cô một lát, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Cô gọi cũng ngọt miệng lắm, gọi lại lần nữa đi, mợ Thẩm…”
“….
”
Sáng sớm hôm sau.
Khi Diệp Giai Nhi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Mới rửa mặt xong, còn chưa kịp ăn bữa sáng, Lâm Nhất Dung đã tới lôi kéo cô muốn cùng đi dạo phố.
Vì ở trước mặt Tô Chính Quốc và Tô Tình nên cô không có cách nào từ chối, vì thế cũng chỉ có thể căng da đầu mà đồng ý.
Cô cầm lấy áo khoác lông, đi cùng lmd đến nhà họ Thẩm.
Mà Lâm Nhất Dung thật sự có ý định làm khó dễ Diệp Giai Nhi.
Biết rõ cô còn chưa ăn bữa sáng mà lại liên tục lôi kéo cô đến các cửa hàng, từ tám giờ sáng mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa xong.
Cái bụng đói của cô kêu lên không ngừng, Diệp Giai Nhi thừa dịp Lâm Nhất Dung đi thay quần áo thì cô đã đến cửa hàng KFC đối diện mua hamburger.
Cô cũng không để ý, đứng ở trong cửa hàng bắt đầu ăn hamburger, người bán hàng đi tới đi lui nhìn vài cái.
Lâm Nhất Dung cảm thấy như vậy quá mức mất mặt, đi ra khỏi cửa hàng trước tiên, sao lại có một người phụ nữ không có lễ nghi như thế nhỉ?
Diệp Giai Nhi vẫn từ tốn ăn hamburger, thậm chí khi nhìn còn có hơi quá mức một chút.
Bất đắc dĩ, Lâm Nhất Dung đành phải ngồi ở đối diện để chờ đợi.
Lớn như thế này nhưng vẫn là lần đầu tiên cô ta đi vào một quán ăn vừa đơn sơ và ồn ào, đều do cái con tiện nhân này ban tặng.
Nếu không phải vì muốn dễ dày vò cô thì chắc chắn cô ta sẽ không bước vào nơi này rồi.
Sợi mì dai tròn, nước canh đậm đà, vô cùng mới mẻ, trong mắt Diệp Giai Nhi ánh lên nụ cười, cầm lấy chiếc điện thoại đang rung lên, là Trần Dĩ Ninh gọi tới.
“Tôi đang đi dạo ở khu phố Giang