CHƯƠNG 641
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt cười một tiếng: “Đến vì căn bệnh máu trắng của người đàn bà đó?”
Hóa ra là anh đã biết những chuyện đó rồi, cho nên Thẩm Thiên Canh cũng không cần phải giấu giếm gì nữa: “Đây là chuyện giữa ba và bà ấy, không có liên quan gì với con.”
Câu nói này đã chọc giận Thẩm Hoài Dương, anh đưa tay đấm một đấm vào mặt của Thẩm Thiên Canh, không hề nương tay chút nào.
Hành động này có chút bất ngờ, mà Thẩm Thiên Canh không có đề phòng, chịu một đấm vô cùng mạnh mẽ, thân thể lắc lư dựa vào thành bàn ở phía sau.
“Một đấm này là tôi đánh thay cho mẹ, ông xứng đáng bị trừng phạt.” Giữa khóe mắt và lông mày anh đều là ý lạnh, những từ anh nói ra giống như vụn băng nhỏ.
Sau đó, anh lại trực tiếp đấm thêm một đấm nữa: “Một đấm này là tôi đấm thay cho Trạch Hy.”
Chịu phải hai đấm liên tiếp, Thẩm Thiên Canh dựa ở đó thở hổn hển, gương mặt vô cùng đau, nhưng mà vẫn duy trì sự uy nghiêm của một người ba: “Hoài Dương, con càng ngày càng quá đáng rồi đó.”
“Nếu ông đã có thể làm ra chuyện như vậy vậy thì ông nhất định phải gánh chịu hậu quả xứng đáng với nó.” Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương nhìn thẳng vào Thẩm Thiên Canh, lạnh nhạt mà xa cách: “Tốt nhất là sau này đừng để tôi nhìn thấy ông đến tìm cô ấy, nếu không thì tôi sẽ càng quá đáng hơn nữa, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho ông.”
Vừa dứt lời, anh lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Canh, sau đó đi ra khỏi quán cà phê.
Ở trong quán cà phê có mấy người ném ánh mắt tò mò nhìn về phía ông ta, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh không khỏi tối xuống, tuy là mang theo gương mặt buồn bã, nhưng mà vẫn có vẻ tàn nhẫn.
Lúc sắp đi ra khỏi quán cà phê, Thẩm Hoài Dương bỗng nhiên dừng bước, giọng nói lạnh lẽo: “Ông muốn ở cùng với người phụ nữ đó, không ai có thể ngăn cản ông, nhưng mà hãy lập tức đưa bà ta đi khỏi thành phố S đi, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, cũng đừng yêu cầu xa vời mọi người sẽ tha thứ, sau này, giữa chúng ta không có bất
Ngồi vào trong xe, anh đốt một điếu thuốc, làn khói lượn lờ bay lên làm mắt anh cay xè, phải nhắm lại, hít một hơi thật sâu, phun ra một vòng khói trắng, vẻ thâm thúy trong đôi mắt dần dần đậm hơn, dáng người cao lớn toát ra vẻ trầm tĩnh giống như bầu trời đêm u ám.
Hai đấm đó là đánh vào mặt của Thẩm Thiên Canh, nhưng mà trong lòng anh không có cảm giác thỏa mãn.
Vẫn còn nhớ khi còn bé Thẩm Thiên Canh luôn khiêng anh ở trên cổ, gần như là bất cứ lúc nào ra ngoài của sẽ dẫn anh theo, nắm tay, ôm anh, cõng anh.
Nhìn ông ta nghiêm túc dạy bảo trợ lý, lúc nào cũng cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy ba mình là vĩ đại nhất, là anh hùng nhất.
Sau đó, lúc anh mười ba tuổi thì đến nước Mỹ, vừa đến nước Mỹ, ông ta còn hay gọi điện thoại về, thời gian lâu dài liền dần dần phai nhạt.
Năm hai mươi tuổi trở lại thành phố S, trong vòng mười năm đó anh không đến nước Mỹ thăm ông ta, mà ông ta cũng chưa từng trở về, ông ngoại cấm anh về nước, nói đây là muốn rèn luyện anh.
Tô Chính Quốc là một quân nhân, mọi thứ đều tuân theo các quy tắc của quân đội, ông đã áp dụng các quy tắc đó cho anh. Lúc đó, cả gia đình ngoại trừ bà ngoại thì không ai là không e sợ ông, ngay cả mẹ mình cũng vậy.
Sau khi trở lại thành phố S, đối với người ba mười tám năm chưa được gặp nhau đã rất xa lạ, thậm chí là lúc hai người ở cùng với nhau còn có hơi ngượng ngùng.
Mà thời gian ông ta ở nhà chính nhà họ Thẩm rất ít, quanh năm suốt tháng số lần trở về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuổi tác từ từ lớn hơn, mối quan hệ của hai người càng ngày càng lạnh nhạt, cho dù gặp nhau cũng không có lời nào để nói.
Cứ luôn nói là ở huyện Thiểm quá bận rộn, không thể trở về nhà chính nhà họ Thẩm, anh không hoài nghi lý do đó, chỉ là bây giờ nghĩ lại thì trào phúng bật cười.