CHƯƠNG 680
“Ba, mẹ dẫn ba đi chơi mà không đưa con đi, tối qua ba dẫn mẹ đi đâu chơi vậy? Cả đêm mẹ không về nhà.” Cô bé bắt đầu tính sổ.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương chau mày: “Cả đêm không về nhà?”
“Vâng, có phải ba đưa mẹ đi khu vui chơi hay đi công viên không, con cũng muốn đi.”
“Ngoan, một lát nữa ba gọi điện lại cho con.” Sau khi cúp máy, Thẩm Hoài Dương gọi đến một số điện thoại, giọng nói rất trầm: “Bây giờ các anh ở đâu?”
…
Nửa tiếng sau, chiếc xe Land Rover dừng ở bên ngoài cổng trường, cửa xe của một chiếc xe màu đen đỗ ven đường mở ra, một người đàn ông mặc vest bước tới.
“Thẩm tổng, tối qua sau khi anh đi cô Diệp đã đến trường, chúng tôi đi theo tới đây rồi ở đây canh chừng, cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô Diệp đi ra, có phải là cô ấy ở lại ký túc xá của trường không?”
Thẩm Hoài Dương không nói gì, anh mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trường, hiệu trưởng nghe tin vội vàng đi tới, dẫn anh vào ký túc xá trường.
Nhưng trong phòng ký túc xá của trường căn bản không có người, giáo viên ở cùng văn phòng nói, cô Diệp lấy giấy tờ rồi ra khỏi trường rồi.
Nếu như cô rời khỏi trường, nhất định cô sẽ về nhà, tối qua chắc chắn là cô không về, nếu không Huyên Huyên sẽ không nói những lời như vậy.
Ngay lập tức Thẩm Hoài Dương bảo hiệu trưởng kiểm tra lại camera, cuối cùng phát hiện ra hình ảnh của cô ở trước cửa nhà vệ sinh.
“Điểm mù của camera trong trường là ở đâu?” Ngón tay anh khẽ cử động, anh dập
“Cửa sau có thể coi là điểm mù, trừ những lối đi quan trọng, những nơi khác có không ít các điểm mù.”
Thẩm Hoài Dương đứng lên trở về chung cư, anh ngẩng đầu bất ngờ nhìn thấy Thẩm Trạch Hy đang ngồi trên sofa xem TV.
“Về lúc nào vậy?” Anh hỏi.
“Em mới về, đây là quà em đem từ Pháp về, của anh, Huyên Huyên và chị dâu.”
Thẩm Hoài Dương liếc mắt nhìn qua, khuôn mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Để quà cáp sang một bên đi, cô ấy không thấy đâu rồi.”
Thẩm Trạch Hy ngạc nhiên đứng phắt dậy: “Không thấy đâu, vì sao lại không thấy đâu? Bây giờ em sẽ cho người đi tìm, đúng rồi, anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Không thể báo cảnh sát…” Đôi môi mỏng nhàn nhạt nói ra mấy chữ, mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, khẽ di chuyển.
Thẩm Trạch Hy cảm thấy rất kỳ lạ, nhiều hơn là cảm giác không thể hiểu nổi: “Vì sao lại không thể báo cảnh sát?”
Thẩm Hoài Dương châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ bay lên trên, nếu anh đoán không lầm thì việc cô mất tích có liên quan đến người đó.
Còn việc người đó là ai thì không cần nói cũng biết, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải âm thầm cho người đi điều tra tung tích của người đó…
Thẩm Trạch Hy không hề biết những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, nghe anh trai nói xong, cậu im lặng không nói gì.