CHƯƠNG 712
Cô và cô giáo Cố tới có hơi muộn, đợi khi hai người tới, các thầy cô đều đến đủ rồi, hiệu quả còn mặc bộ vest phẳng phiu, tinh thần hăm hở, đứng thẳng.
Chỉ có điều, hiệu trưởng có hơi thấp còn hơi mập, bụng bia còn rất to, bộ vest mặc trên người ông ta, thật sự có hơi thô tục.
Cũng không biết là nhân vật lớn của nhà nào, sau khi đợi gần nửa tiếng mới nhìn thấy hai chiếc xe khiêm tốn mà xa hoa màu đen lái tới.
Cửa xe mở ra, hiệu trưởng lập tức ra đón, đôi chân dài thò ra, sau đó, người đàn ông bước ra khỏi xe.
Ngay lập tức, Diệp Giai Nhi giống như pho tượng đứng sững tại chỗ, cô không ngờ người đến vậy mà là Thẩm Hoài Dương.
Anh mặc một bộ vest phẳng phiu, không một nếp nhăn, mấy ngày không gặp, anh dường như gầy đi một chút, có điều cũng làm nổi bật đường nét gương mặt của anh, mê người.
Có một số người dường như trời sinh hợp mặc vest, vai rộng, eo thon, giống như cái giá treo quần áo, càng khiến bộ vest được phô diễn một cách tuyệt đẹp, thu hút ánh nhìn.
Chiếc xe đằng sau lúc này cũng dừng lại, người bước ra lại là thị trưởng của thành phố S.
Sau khi hoàn hồn, cô cụp mắt, đồng thời đầu cũng cúi thấp, ẩn mình trong đám người.
Như có như không, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương quét qua người mọi người, sau đó dừng ở chỗ nào đó, sau khi nhìn chằm chằm một hồi thì rời đi. Tải ứng dụng truyện hola để đọc tiếp nhé
Ba người sánh bước, người còn lại đều đi theo đằng sau, một đội ngũ đầy khí thế.
Giáo viên nữ ở bên cạnh bàn tán cười bé: “Nhìn hiệu trưởng rồi nhìn Thẩm tổng xem, đều là mặc vest, nhưng khác biệt thật sự là quá quá lớn!”
Ánh mắt của tất cả các giáo viên
Anh tới đây là vì công việc, trường học muốn xây dựng tòa nhà, chuyển nhượng cho tập đoàn Thẩm Thị, do doanh nghiệp tư nhân bao thầu.
Suốt chặng đường đều nói chuyện công việc, Thẩm Hoài Dương rất ít mở miệng, phần lớn đều nghe hiệu trưởng và người phụ trách nói.
Nhưng khi anh lên tiếng, nhất định có thể khiến các giáo viên nữ đi theo đằng sau thần hồn điên đảo, anh không biết là cảm hay cổ họng có vấn đề, giọng nói rất trầm, khàn khàn, thanh âm hấp dẫn, dễ nghe.
Nói xong chuyện công việc, hiệu trưởng chà hai tay, đề nghị đi dùng bữa, ông ta đã đặt bữa trưa rồi.
Thẩm Hoài Dương đồng ý, những người khác cũng gật đầu, khiến hiệu trưởng suýt nữa vui tới phát điên, các thầy cô giáo cũng đi theo.
Chỗ ngồi Diệp Giai Nhi chọn ở cạnh cửa sổ, cách anh cũng xa nhất, cô khắc chế bản thân, ánh mắt không nhìn bên đó.
Ánh mắt quét qua chỗ nào đó, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu, uống cạn ly rượu, hết ly này đến ly khác, anh đã uống không ít.
Đợi tới khi rời đi, anh đã hoàn toàn say rồi, cơ thể cao ráo dựa vào ghế đằng sau, tay xoa lông mày.
Nhân viên đi theo đã rời đi trước, mà Thẩm Hoài Dương lại rất say, tài xế và thư ký đều đã đi hết, hiệu trưởng khẩn trương không biết làm sao.
Nhưng, khi ánh mắt lướt qua người của Diệp Giai Nhi, ông ta mở miệng: “Cô giáo Diệp.”
Bước chân của cô bỗng khựng lại, cô xoay người, lạnh nhạt nói: “Hiệu trưởng.”