Toàn thân đau nhức, Diệp Giai Nhi thật sự muốn cắn chết anh, cô thậm chí còn chẳng còn sức để nhúc nhích.
“Ánh mắt này của em là muốn bắt anh làm lần nữa sao?” Giọng nói khàn khàn của anh vẫn chưa biến mất, anh nhìn cô rồi bỗng dưng véo cằm cô.
Diệp Giai Nhi than nhẹ một tiếng, cô nghiêng người, vòng tay qua eo anh: “Sao anh lại ngốc như vậy chứ!”
Thẩm Hoài Dương nhếch môi cười nhẹ, anh hôn lên cổ cô: “Em cảm động rồi sao?”
“Không đứng đắn!” Cô hờn dỗi nói, nhớ lại bộ dạng lúc anh trở về nhà, đến lúc này cô vẫn còn hơi sợ, áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
“Khó khăn lắm em mới hạ quyết tâm dũng cảm vì anh một lần, sao anh có thể mắc sai lầm vào giây phút quan trọng được?” Anh ngồi dậy, dang tay ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Anh muốn em, chỉ có em mới có thể nắm giữ được anh…”
Diệp Giai Nhi ngả người vào trong vòng tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn sao?”
Anh nhíu mày, cánh tay siết chặt vòng eo thon thả của cô: “Lúc ở bên cạnh em, anh không sợ bất cứ điều gì cả, mà em đã hứa sẽ ở bên cạnh anh rồi, vậy thì có gì phải sợ? Có em và Huyên Huyên ở nhà đợi anh, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…”
“Hoài Dương!” Cô khẽ gọi, kích động ôm chặt anh, mỉm cười áp má vào lồng ngực ấm áp của anh…
Cô thì thầm gọi tên người đàn ông rồi mỉm cười hạnh phúc, cô nghĩ, quyết định của mình là đúng đắn!
Đời này, cô sẽ dũng cảm vì người mình yêu thương, cô muốn cả hai ở
“Cảm động rồi hửm?” Thẩm Hoài Dương hôn cô, nhỏ giọng nói.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, tỏ rõ quyết tâm: “Em muốn ở bên anh!”
Anh nhướng mày.
“Em muốn ở bên anh!” Cô nhìn anh chăm
chú rồi lặp lại từng chữ một.
“Ừm, nghe thấy rồi, ngoan lắm…” Anh rất thích dáng vẻ lúc này của cô, đôi mắt sáng ngời, nét mặt dịu dàng
Vô tình đụng phải vết thương trên cánh tay, anh khẽ rên lên một tiếng, Diệp Giai Nhi nhanh chóng tách ra, đi kiếm thuốc cho anh.
Cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn nên cô đưa anh đến bệnh viện, vết thương trên cánh tay vốn dĩ còn chưa lành, lần này lại thêm vết thương mới, cho nên cả hai cánh tay đều phải quấn băng gạc.
Thẩm Hoài Dương nheo mắt, cảm thấy băng gạc trên cánh tay rất chướng mắt. Diệp Giai Nhi nắm tay anh bước ra khỏi bệnh viện.
Cả hai còn chưa ăn sáng nên bọn họ đến quán ăn sáng, sáng sớm tâm trạng đã rất tốt nên gương mặt anh càng thêm quyến rũ, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
“Lát nữa em phải đến trường, anh về nhà nhé, không thì trở về chung cư rồi bảo trợ lý Trần đến.”
Thẩm Hoài Dương vén lọn tóc ra sau tai cô, cử chỉ rất thân mật, mỉm cười dịu dàng: “Anh đưa em đi, hôm nay anh cùng em đến trường nhé.”
“Đừng quậy nữa, em đến trường dạy học, anh đến đó làm gì?” Anh không thể động đậy cánh tay nên cô đút cháo cho anh.