Vừa rồi cậu ta vốn muốn nói cho anh cả biết, nhưng ở trước mặt cô… Chuyện này, vẫn để anh cả tự mình phát hiện đi, điều duy nhất anh ta có thể làm chính là bảo vệ cô, và chờ đợi!
Sáu giờ sáng sớm hôm sau.
Sắc trời còn chưa sáng, Diệp Giai Nhi vẫn chưa có tỉnh ngủ, cửa phòng liền bị đập thẳng rung động.
Không ngăn nổi tiếng ồn ào truyền đến, đôi mắt của cô từ từ híp mở ra, liếc một cái liền nhìn thấy lồng ngực nhẵn bóng và rắn chắc của người đàn ông.
Ánh mắt lại hướng xuống, chân của lại đang giống như dây leo quấn qua eo rắn chắc của anh, bám chặt lên trên người anh.
Ngay tức khắc tỉnh cả ngủ, cô lập tức tỉnh táo lại, đỏ mặt, liền vội vang đem chân rời đi.
Từ lúc nào, tư thế ngủ của cô lại biến thành như vậy rồi?
May là anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sửa sang lại áo ngủ một chút, cô đi qua và mở cửa ra, người đứng ngoài cửa lại là Tô Chính Quốc.
Hơi giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, dưới chân cô vẫn không quên lập tức đứng nghiêm, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, sau đó nói: “Ông ngoại!”
Tô Chính Quốc khiến cho người ta có cảm giác quá mức uy nghiêm, khiến người ta không tự chủ được mà phản ứng theo bản năng.
“Nửa giờ sau tập hợp ở phòng khách, cháu và Hoài Dương cùng nhau đi xuống!”
Giọng nói hùng hồn mà hữu lực, Tô Chính Quốc nhìn vào cử động của Diệp Giai Nhi, quay người rời đi.
Khẽ thả lỏng hơi thở, chờ đến khi cô quay lại phòng, người đàn ông trên giường đã tỉnh, cánh tay chống cằm, vô cùng lười biếng.
Anh giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt híp lại, liếc xéo cô, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn: “Mợ Thẩm, chào buổi sáng…”
So với thường ngày, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ của anh lộ ra vẻ nhu hoà và tuỳ ý, dưới ánh đèn màu vàng nhạt lại