Mặc dù Thẩm Hải Băng đã chấp nhận số mệnh, nhưng không có nghĩa là Tô Tình sẽ chấp nhận.
Trong nháy mắt, lại tới chủ nhật.
Hai người nằm nghiêng trên giường, ánh nắng xuyên qua rèm cửa.
Diệp Giai Nhi đang cuộn tròn, còn Thẩm Hoài Dương thì ôm cô từ phía sau, hai cơ thể dán chặt vào nhau không chút kẽ hở.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, lông mi khẽ rung, cô mở mắt ra.
Cô khẽ nhúc nhích người khiến người đàn ông phía sau tỉnh dậy, cơ thể hai người ôm chặt lấy nhau, bốn phiến môi chạm vào nhau.
“Đến công ty cùng anh nhé.”
“Không được, anh đi một mình đi, em sẽ đưa Huyên Huyên đi trung tâm mua sắm.” Cô có chút mệt mỏi, không có tinh thần.
“Văn phòng có chỗ nghỉ ngơi mà, em có thể ngủ ở đó, sau khi tan sở anh sẽ cùng em và Huyên Huyên đến trung tâm thương mại.”
“Mệt lắm, không muốn đâu, mẹ con em sẽ ở nhà, anh đi làm một mình đi, ngoan.” Cô vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh, thực sự quá lười nhúc nhích.
Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương đầy dịu dàng, môi mỏng nhếch lên, vỗ nhẹ mông cô: “Phụ nữ, đừng quá lười biếng…”
Cô mệt mỏi và lười nữa nên nằm đó không nhúc nhích. Anh nhướng mày, cặp đùi cường tráng của người đàn ông vắt ngang qua hai bên hông cô rồi mặc áo ngực vào cho cô.
Hai mắt Diệp Giai Nhi vẫn còn nhắm hờ, tối hôm qua anh đè cô làm không dưới ba lần khiến cô rất mệt.
“Cái gì nên thấy cũng đã thấy rồi, hơn nữa khắp người trên dưới của em có thứ gì anh chưa từng thấy đâu, ngại ngùng cái gì, hửm?”
Tên da mặt dày này!
Diệp Giai Nhi động tác lanh lẹ mặc quần áo tử tế, sau đó anh
Cuối cùng, cả ba cùng nhau đến công ty.
Thẩm Hoài Dương đang phê duyệt giấy tờ, còn Huyên Huyên đang ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh chăm chú xem hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám ở máy tính bảng trước mặt.
Âm thanh phát ra từ máy tính bảng quá lớn khiến anh mất tập trung, chưa kể bên tai cứ mãi truyền đến một câu – ta chắc chắn sẽ quay lại!
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương nắn bóp ấn đường nói: “Bé con, con có thể hạ âm lượng xuống một chút được không?”
“Không được, Sói xám xuất hiện rồi, ba ơi, ba xem cậu ấy đẹp trai chưa kìa!”
Không thể xem giấy tờ được nữa, anh vứt nó đi rồi bật máy tính lên, trên đó có một dòng tiêu đề: cách cầu hôn lãng mạn nhất.
Tròng mắt khẽ chuyển động, anh nhấp chuột mở ra, tay trái ôm Huyên Huyên, tay phải di chuyển con chuột.
Tuy nói đến công ty làm việc nhưng hiệu quả cực kỳ thấp, trong một buổi sáng, anh chỉ duyệt được hai văn kiện.
Diệp Giai Nhi ngủ một giấc đến trưa đói bụng nên mới dậy, cô giơ tay tùy tiện buộc những sợi tóc lòa xòa bằng dây ruy băng, cảm giác thật tùy ý.
Đã lâu không ăn mì bò nên hôm may bỗng muốn ăn mì, anh và Huyên Huyên không phản đối nên ba người họ đến một quán mì gần đó.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Huyên Huyên không có áo khoác nên bọn họ lại đến trung tâm mua sắm, cuối cùng mua đầy ắp đồ trở về.