Là thầy chủ nhiệm gọi điện thoại đến, thành tích đã được công bố, để sắp xếp thư thông báo, trước trưa mai, muốn gửi đi cho tất cả học sinh.
Cô nói cho tài xế taxi biết địa điểm, xe quay đầu, chạy về hướng ngược lại.
Đến văn phòng, tất cả giáo viên đều đang bận rộn sắp xếp, nhìn thấy Trần Dĩ Ninh, Diệp Giai Nhi thả nhẹ bước chân đi qua, bất ngờ vỗ nhẹ bờ vai của cô ta.
Chỉ nghe “Bộp… ” một tiếng, tài liệu trong tay Trần Dĩ Ninh rơi xuống đất, rõ ràng cô ta đã bị doạ không nghẹ.
“Thật đúng là bị hù dọa rồi sao? Lá gan của cô trở nên nhỏ như vậy từ lúc nào thế?” Diệp Giai Nhi giễu cợt, đặt túi xách lên bàn, và ngồi xuống.
Trần Dĩ Ninh nhìn cô một cái, khoé miệng hơi gượng ép khẽ động, xoay người nhặt tài liệu: “Nhanh lên, lượng công việc hôm nay không nhỏ!”
“Được, bắt đầu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng, nhanh làm xong, qua tết vui vẻ!”
Nghe vậy, Trần Dĩ Ninh không nói tiếng nào, chỉ bất động cười cười, ánh mắt vẫn luôn rời vào chiếc điện thoại di động, không biết đang nhìn thứ gì.
Văn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếc lật qua lật lại của giấy tờ và tiếng hít thở.
Vì quá bận rộn nên cơm trưa đều là mua về, một thầy giáo trong đó duỗi cái lưng mỏi, mở TV lên: “Thả lỏng một chút rồi tiếp tục!”
Những thầy cô giáo kia cũng đều xoay người, bưng hộp cơm trong tay và xem TV.
Đột nhiên, có người kêu lên một tiếng: “Đây không phải là cô giáo Diệp sao, cô giáo Diệp vậy mà lên ti vi kìa!”
Nhích một cái, Trần Dĩ Ninh quay đầu, cũng nhìn sang.
Diệp Giai Nhi đang vùi đầu ăn cơm hộp, nghe thấy mấy người bàn luận, cô chỉ cảm thấy buồn cười, cô cũng không phải người nổi tiếng gì, sao lại lên ti vi chứ?
Nhưng, một giây sau, giọng nói của người dẫn chương trình đã truyền đến tai cô.
“Phẩm chất đạo đức của thầy cô giáo càng khiến cho phu huynh lo lắng