CHƯƠNG 780
Ở trong phòng, Diệp Giai Nhi vội vàng nhanh chóng kéo lấy ga trải giường rồi buộc thắt nút treo bên cửa sổ, ở đây là lầu ba, vẫn có hi vọng chạy thoát.
Một cái ga giường có hơi ngắn, cô lại tìm thêm hai cái ga từ trong tủ quần áo, buộc lại với nhau thành những nút thắt, sau đó ném xuống cửa sổ.
“A a a!” Tô Tình như là phát điên, sợ hãi la hét thảm thiết: “Mẹ sắp chết, sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi! Hoài Dương, Trạch Hy, mẹ sợ quá.”
Trên trán toát một tầng mồ hôi, giống như là một dòng suối nhỏ chảy xuống, trái tim Diệp Giai Nhi đập điên cuồng.
Giọng nói của Tô Tình giống như ma chú, cuối cùng vẫn truyền vào trong lỗ tai cô, cô không muốn nghe, không nguyện ý nghe nó, nhưng mà nó lại không ngừng chui vào trong lỗ tai cô.
“Hoài Dương, Trạch Hy, mẹ rất sợ!” Bà ta đang khóc, có một loại cảm giác yếu ớt khi đối mặt với sinh mệnh.
Tiếng khóc cùng với tiếng la hét của bà ta đang giày vò Diệp Giai Nhi, cô bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Tình đang khóc lóc kêu gào, nằm lăn lộn ở dưới đất, vô cùng chật vật, ngọn lửa cách bà ta không còn xa, nếu như lại tràn tới thì chắc chắn là bà ta sẽ chết không thể nghi ngờ.
Diệp Giai Nhi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của một người giãy dụa trước khi chết, Tô Tình chính là người đầu tiên mà cô nhìn thấy, vùng vẫy, đau khổ không chịu nổi, lăn qua lăn lại giãy chết…
Hai tay rủ xuống bên người phát run, cô cắn chặt răng, muốn đi cứu người, nhưng mà người đó là Tô Tình.
Nếu như không phải là Tô Tình, cô nhất định sẽ lập tức xông lên cứu người, nhưng mà…
Không thể bước qua chướng ngại vật ở trong lòng, bước chân của cô giống như bị rót chì, nặng nề đứng đó bất động, cô lại quay người đi vào trong phòng.
Tô Tình nằm ở dưới đất, không khóc không kêu, bà ta trở nên an tĩnh dị thường, ngọn
Hai mắt của bà ta mở thật to, lại trống rỗng, có phải người trước khi chết đều sẽ lâm vào trong trạng thái trống rỗng, chết lặng, sợ hãi như thế này không? Mặc dù không muốn chết, nhưng mà lại không thể làm gì, chỉ có thể phó thác cho trời.
Ngay sau đó, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh lại, không còn tiếng khóc la, chỉ còn có âm thanh ngọn lửa đang thiêu đốt lách tách, giống như là một lá bùa đòi mạng giữa sinh tử.
Lúc Diệp Giai Nhi bước vào trong phòng, âm thanh lách tách ấy giống như đập vào lòng cô, đột nhiên cô dừng chân lại, tay móc vào khung cửa, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô đấu tranh, ngọn lửa phản chiếu vừa xanh vừa đỏ, nóng hổi.
Đột nhiên, cô cắn răng, dường như đưa ra quyết định gì đó, bước nhanh chạy vào trong phòng, mang theo một chậu nước, lại lao ra ngoài rồi trực tiếp tạt lên người Tô Tình.
Thân thể phát run, Tô Tình run rẩy nhìn Diệp Giai Nhi, bà ta đã chuẩn bị cho cái chết, không ngờ là cô sẽ cứu bà ta.
Không hề khách khí chút nào, cô không thèm nhìn Tô Tình, ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt cổ tay của Tô Tình, kéo bà ta từ dưới đất vào trong phòng, chỉ vào ga giường buộc nút thắt ở bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng nói: “Ôm nó rồi tuột xuống.”
Sau lưng Tô Tình rất đau, bà ta hoảng sợ run rẩy nhìn Diệp Giai Nhi rồi lắc đầu.
“Vậy là bà muốn chết ở đây?” Giọng nói của Diệp Giai Nhi lạnh như băng, gạt ra từ kẻ răng: “Bà mà chết ở đây, tôi sẽ vô cùng thoải mái, xem ra là bà thật sự muốn để tôi vui vẻ như vậy.”