CHƯƠNG 792
Ánh nắng mùa thu có hơi gay gắt, làm anh ta chói mắt khó mà mở ra được, sao nhà họ Thẩm bọn họ lại biến thành như thế?
Không đi nữa, trước kia Thẩm Trạch Hy quản lý hai công ty, buổi tối trở về nhà họ Thẩm ở, cậu không muốn để nhà họ Thẩm trống rỗng quá lâu, dù sao thì đây cũng là nhà của mình.
Bên trong nhà họ Thẩm chỉ có một mình cậu, đến lúc này cậu mới để ý tới Tô Tình một thân một mình ở cái nơi rộng rãi như thế này trong thời gian dài, không có người nào khác, chỉ có một mình bà ta, không có người để nói chuyện, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, loại cảm giác này đúng là cô đơn đến đáng sợ.
Tô Chính Quốc có trở về một lần, cậu thuật lại từng câu từng chữ của Tô Tình cho ông, ông không nói gì thêm, chỉ đáp một tiếng rồi sau đó rời khỏi.
Người khác tôi luyện là bắt đầu lúc còn trẻ, mà bà ta tôi luyện lại bắt đầu từ tuổi già, chung quy vẫn là do trước kia quá dung túng bà ta.
Ngồi tù không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể tỉnh ngộ, có thể nghe thấy bà ta nói ra những lời đó, trong lòng cậu cũng đã được an ủi.
…
“Bé cưng, con nói buổi sáng tốt lành với ba đi nào.” Diệp Giai Nhi bước ra từ trong nhà vệ sinh.
Anh đã hôn mê hơn một tháng trời, mỗi ngày cô đều đọc tin tức cho anh nghe, sẽ nói chuyện phiếm với anh, nhưng mà từ đầu đến cuối anh đều không có phản ứng, có điều là cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Mẹ ơi, ba đúng là một người lười siêu cấp.” Huyên Huyên vểnh cái miệng nhỏ: “Ba, buổi sáng tốt lành.”
“Đi uống nước đi, sau đó mẹ đưa con đến trường học.” Cô tin tưởng là anh sẽ tỉnh, cô cúi người hôn lên đôi môi mỏng.
Ngày nào mẹ cũng chiếm tiện nghi của ba, mẹ thật là xấu hổ
Huyên Huyên bưng ly nước đứng bên cửa sổ, lắc lắc cái đầu nhỏ, bàn tay đang bưng ly nước có chút bất ổn, ly nước lắc lư, nước nóng ở bên trong đổ xuống, toàn bộ đều đổ lên trên mu bàn tay của Thẩm Hoài Dương.
Nước vừa mới được rót ra, vô cùng nóng, còn có mấy giọt rơi vào mu bàn tay làm Huyên Huyên nóng đến mức hít vào một hơi lạnh.
Giống như là một kẻ trộm, để ý xem mẹ có chú ý tới bên đây không, cô bé lặng lẽ duỗi ống tay áo ra vội vàng lau sạch sẽ nước trên mu bàn tay cho ba, tiêu hủy chứng cứ.
“Uống xong chưa vậy?” Giọng nói của Diệp Giai Nhi đột nhiên truyền tới.
Huyên Huyên bị dọa tim đập thình thịch, vội vàng gật cái đầu nhỏ: “Xong rồi xong rồi.”
Sau đó, cô bé âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng, ba ơi, con xin lỗi, không phải là con cố ý làm ba bị bỏng đâu, con chỉ không cẩn thận mà trượt tay thôi, chỉ mong là mẹ sẽ không phát hiện. Amen!
Một lớn một nhỏ nắm tay đi ra khỏi phòng, hai người không chú ý tới mu bàn tay bị nóng đến đỏ bừng đang nhẹ nhàng giật giật.
Chỉ có điều hai người đều không quay đầu lại, cho nên mới không nhìn thấy.
Thẩm Trạch Hy đẩy cửa phòng bệnh, lúc nhìn thấy người đang ngồi trên giường bệnh, hai mắt của cậu bỗng nhiên thít chặt, rổ trái cây ở trong tay rơi hết xuống đất, trái cây lăn lông lốc.
“Lâu rồi không gặp, nhìn thấy anh cả mà em lại kích động như thế hả?” Thẩm Hoài Dương nghiêng người qua, ánh mắt liếc nhìn cậu, đôi môi mỏng dịu dàng nhếch lên.
Lại nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, Thẩm Trạch Hy vẫn không thể tin nổi, cậu bưng ly nước ở bên cạnh trực tiếp tạt lên mặt mình.