CHƯƠNG 796
Cô cảm thấy rất mờ mịt, đi được hai bước thì cô lại bắt gặp một nhóm học sinh, tất cả đều cầm hoa hồng đỏ trên tay và tặng cho cô.
Cô càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô bỗng nhíu mày, toàn bộ tòa nhà dạy học rất lớn, số học sinh bên trong nhiều không đếm xuể.
Từ khi cô bước vào cổng trường, cứ hễ gặp phải học sinh thì sẽ được tặng hoa hồng đỏ, không có ngoại lệ.
Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ, số lượng hoa hồng đỏ vẫn đang tăng mạnh, cô rất kinh ngạc và cũng cảm thấy nghi ngờ!
Ngay cả những giáo viên của bộ môn khác cũng mỉm cười tặng hoa cho cô.
Chuyện này quá kỳ lạ khiến cô không muốn nghĩ nhiều cũng khó, ai là người muốn tặng hoa hồng cho cô? Đối tượng chỉ có thể là anh thôi!
Ngoài anh ra, còn ai có thể đối xử với cô như vậy?
Nhưng mà, anh vẫn đang hôn mê, lẽ nào tỉnh rồi sao?
Trong lòng đang suy đoán lung tung, cô đi về phía trước, khi đến hành lang dẫn đến văn phòng, cô càng thêm kinh ngạc.
Phòng làm việc của giáo viên ở góc xa nhất, hành lang này rất dài, từ đầu hành lang bước vào cứ cách một bước là có một cô gái hay chàng trai tay cầm hoa hồng, mỉm cười đứng ngay ngắn.
Tiến thêm một bước thì trên tay sẽ có thêm một bông hồng, cứ bước thêm một bước thì sẽ có thêm một bông hồng nữa…
Khi cầm lấy bông hồng cuối cùng trên tay, một giọng nói trầm ấm từ tính vang lên trên đầu cô: “Em thích không?”
Giọng nói kia quá quen thuộc, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, cô sững sờ như một pho tượng, thời điểm ngẩng đầu lên, nước mắt đã lăn dài trên má, hoa hồng
Là anh! Thật sự là anh!
Cô sợ mình đang nằm mơ, sợ lại là ảo giác, đưa tay, nhéo mạnh vào cánh tay của mình, cơn đau truyền đến khiến cô kêu thành tiếng.
“Nhéo mình cũng tàn nhẫn như vậy, sao?” Giọng nói của anh ôn hòa, đưa tay, kéo cô vào lòng, sau đó dẫn cô đến sân bóng của trường, đứng ở chính giữa.
Lúc này cô nghi ngờ mình không phải nằm mơ, không phải ảo giác, cũng không nhịn được, nước mắt rơi lã chã, đấm vào ngực anh: “Anh tỉnh từ khi nào?”
“Hôm qua.” Lớn tay lớn của anh lau nước mắt trên gò má của cô.
“Vậy tại sao không nói với em! Tại sao không nói cho em anh tỉnh rồi! Anh có biết em đã đợi bao lâu rồi không? Anh có biết em mong nhìn thấy anh tỉnh biết bao không! Anh tại sao không nói với em! Anh có liệu em đã sợ hãi cỡ nào không?”
Nước mắt giống như ngọc trai rơi xuống, từ trên khóe mắt chảy xuống, Diệp Giai Nhi vừa kích động vừa tức giận đưa tay đấm vào lồng ngực của anh.
Đối với sự che giấu của anh, cô vô cùng tức giận, anh sao có thể lừa cô như vậy!
“Anh biết, đương nhiên biết, đều biết hết, nhưng anh muốn chuẩn bị một bất ngờ, để em nhớ bất ngờ này cả đời, cho nên tha thứ cho sự lừa gạt của anh, sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, em thật sự nỡ đánh anh giống như đánh trống, sao?”
Nghe vậy, cô lập tức thu tay lại, nước mắt vẫn đang rơi, cô luôn không thích khóc, số lần cô khóc thật sự không nhiều, nhưng đều khóc vì anh.