Bước vào trong phòng khách nhà họ Thẩm, lúc Diệp Giai Nhi nhìn thấy Hứa Mẫn Nhu đang ngồi trên ghế sa lông, khẽ giật mình, sau đó lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Tại sao chị ta lại đến đây?
Mà lúc khóe mắt của Thẩm Hoài Dương thoáng nhìn qua cô gái dịu dàng đứng ở bên cạnh ghế sa lông, bàn tay nắm chặt lại, biểu cảm đột nhiên thay đổi, sóng ngầm trong mắt phun trào.
Thẩm Trạch Hy thì ngẩn người, cô về nhà họ Thẩm từ lúc nào vậy?
Bởi vì lực chú ý của Diệp Giai Nhi đều đặt ở trên người Hứa Mẫn Nhu, cho nên cô không để ý đến sự khác thường của Thẩm Hoài Dương.
Nhưng mà cũng chỉ qua một lúc, Thẩm Hoài Dương liền khôi phục lại vẻ đạm mạc như bình thường, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp phát hiện.
Đi lướt qua Hứa Mẫn Nhu, cô mới nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng lưng là đã cảm thấy rất trẻ cũng chỉ mới có hai mươi tám hai mươi chín tuổi mà thôi.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô gái xoay người lại trong nháy mắt, Diệp Giai Nhi liền kinh diễm.
Cô chưa từng thấy có một cô gái nào xinh đẹp như thế, khí chất sạch sẽ như thế.
Gương mặt trái xoan, lông mày mảnh cong cong, trong veo như dòng suối, đôi môi rất nhỏ, hơi vểnh lên một chút, mái tóc đen nhánh óng ả như tùy ý xỏa trên đầu vai, giống như là một người đẹp cổ trang bước ra từ trong mưa bụi giang nam.
Cho dù mặc chiếc áo lông đen đơn giản cũng không thể che lấp khi chất lạnh nhạt phát ra từ trên người của cô ta.
“Cô, cô về từ lúc nào vậy?” Cuối cùng, vẫn là Thẩm Trạch Hy mở miệng trước, phá vỡ sự yên lặng.
Bây giờ cô đã trở về, vậy thì anh trai…
Cô hả?
Thẩm Trạch Hy lại gọi cô ta là cô, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy kinh ngạc, làm sao lại có một người cô trẻ