CHƯƠNG 825
Lúc trước Trần Vu Nhất chán ghét Lâm Nam Kiều mọi người đều cùng nhìn thấy, hơn nữa Thân Nhã cũng đang ở đây, vợ thật sự đang ở đây.
Nếu như nói Trần Vu Nhất là người bình thường, những ngườii này còn có thể ồn ào, rõ ràng Trần Vu Nhất không phải người bình thường, cho nên quả thật rất ít người ồn ào.
Ánh mắt của Lâm Nam Kiều như có như không lướt qua người Thân Nhã, sau đó lại nhìn về phía Trần Vu Nhất, rồi dời đi.
“Như vậy đi, cũng không cần phải hôn nữa, để cậu Trần của chúng ta thực hiện lễ nghi áp má của người nước ngoài rồi sau đó ga lăng hôn mua bàn tay, thế nào?” Có người cho bậc thang xuống.
“Đúng thế, cứ như vậy đi.” Những đàn anh khác cũng mở miệng nói.
Có mấy bạn gái do đàn anh đưa đến lại không hiểu quanh co trong đó, nói: “Không phải mới vừa rồi còn nói quy tắc trò chơi không thể sửa sao? Sao bây giờ lại sửa? Bạn trai tôi ngồi đây, tôi còn phải để người ta hôn cổ, chuyện này một chút cũng không công bằng.”
Đàn anh kia lôi kéo cô ta, để cô ta im lặng, tốt nhất đừng nói nữa.
“Chỉ là một cái áp má, thêm một cái hôn mu bàn tay, bà Trần, đây hẳn là không sao chứ?”
Thân Nhã thả nước trái cây xuống, nhìn sang, phun ra mấy chữ: “Có sao!”
Mọi người ngượng ngùng, cũng cảm thấy có chút lúng túng, không khí cũng cứng lại, bọn họ cũng đã lui bước rồi, có phải là cô cũng nên lui về một bước, lại nói cũng chỉ là giải trí, không cần nghiêm túc như vậy, không đúng sao?
Trần Vu Nhất cũng nhìn thấy vẻ khó xử của mọi người, quy tắc trò chơi này từ đầu đã định rồi, cũng đã nói ai cũng không thể đổi, đây là quy tắc.
Lúc này mọi đều đã nhượng bộ cho anh, anh cũng nhìn ra, đều là những bạn học cũ đã lâu không gặp, anh cũng không muốn làm cho
Dưới bàn, anh đưa tay nắm lấy tay Thân Nhã, sau đó nói với mọi người: “Áp mặt thì thôi, hay là hôn mu bàn tay đi.”
“Không được!” Thân Nhã lại nhìn anh, thái độ vô cùng cứng rắn.
Mọi người cũng cảm thấy khó chịu, không ngờ lại khó khăn như vậy, chỉ là một cái hôn mu bàn tay lễ phép mà thôi, chuyện này ở nước ngoài cũng là thường thấy mà?
“Đã mười giờ rồi, em có hơi mệt, chúng ta về nhà đi.” Trong lòng Thân Nhã cũng hiểu rõ, khi cô nói câu này ra, không khí sẽ hạ xuống âm.
Quả nhiên không sai, vẻ mặt của mỗi người một khác, nhìn thế nào cũng không dễ nhìn.
Không biết là ai nhỏ giọng nói: “Cậu Trần thế mà lại là sợ vợ.”
Giọng nói của anh ta quả thật rất nhỏ, nhưng mà lúc này trong phòng yên tĩnh, cho nên mọi người đều nghe rõ ràng.
Kỳ thật, mỗi người đàn ông đều thích mặt mũi, nhất là ở trước mặt bạn bè hay bạn học, ở trong lòng bọn họ có một loại chủ nghĩa đàn ông.
Thân Nhã tuyệt đối không thế nhịn được cái hôn mu bàn tay, cô không quan tâm cũng không để ý mọi người nhìn cô giống như là nhìn hoạn thư, chỉ chỉ Trần Vu Nhất, từng chữ mở miệng nói: “Đi thôi, về nhà.”
Cô biết anh có mặt mũi và tôn nghiêm của đàn ông, ở trước măt như vậy làm anh mất mặt là cô không đúng, nhưng cô tuyệt đối không chịu được anh chạm vào Lâm Nam Kiều, cho dù là nắm tay cũng không được.
“Chỉ hai giây, sẽ kết thúc rất nhanh, đây chỉ là trò chơi, nước Anh cũng thường có lễ nghi như vậy, rất phổ biến.” Trần Vu Nhất nhìn sâu vào cô, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa.