Bị cản đường đi, Thẩm Hải Băng bị ép phải dừng chân lại, ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nhàng: “Giai Nhi, Hoài Dương.
”
“Cô đi đâu vậy?”
“Đi đến cơ quan hành chính lấy chút tài liệu.
”
“Đúng lúc tiện đường, cô ơi, đi cùng đi.
” Diệp Giai Nhi lễ phép mở cửa xe.
Leo lên xe, Thẩm Hải Băng ngồi ở ghế sau, trên đường đi, ba người đều không nói tiếng nào, trong xe hoàn toàn tĩnh lặng.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, Diệp Giai Nhi kêu dừng xe lại, buổi sáng chưa ăn cái gì, bây giờ cô có hơi đói.
Thẩm Hải Băng cười nói: “Chắc chắn là chưa ăn sáng đúng không, ăn cùng chứ?”
Bầu không khí của quán ăn sáng rất thanh lịch và yên tĩnh, tiếng âm nhạc du dương không mang đến cho người ta cảm giác ồn ào, chỉ có thoải mái và dễ chịu.
Diệp Giai Nhi gọi không ít sữa đậu nành, bánh quẩy, cải chua, còn có một lồng bánh bao hấp.
Thẩm Hải Băng gọi một phần nước trái cây, còn có bánh mì vừa mới được nước xong.
Ngước mắt nhìn qua, cô nhìn thấy người đàn ông chỉ gọi một phần cháo trắng, ăn ưu nhã mà chậm rãi.
Một người đàn ông ăn ít như thế à?
Cau mày, cô đưa cái bánh quẩy tới, đẩy đến trước mặt của anh, còn chưa nói thì Thẩm Hải Băng đã mở miệng: “Cậu ấy không thích ăn mấy món dầu mỡ.
”
“Là như vậy à.
” Diệp Giai Nhi lại đẩy bánh bao tới.
“Cậu ấy không thích ăn nhất chính là hành.
” Thẩm Hải Băng lại nói.
“Cải chua thì sao, cũng không thích hả?”
“Cậu ấy không thích ăn củ cải…”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhìn Thẩm Hoài Dương, nhíu mày nói: “Anh là đàn ông mà tại sao lại kén ăn đến thế.
”
Thẩm Hải Băng mỉm cười giải thích: “Ai cũng có khẩu vị riêng mà, như thế này cũng là bình thường.
”
Dường