CHƯƠNG 862
Gật đầu, Thân Nhã mỉm cười bảo anh đi, không cần lo lắng cho cô, phụ nữ quá dính người cũng không phải là chuyện tốt.
Đi công tác là vào hôm sau, sau khi anh đưa cô về nhà họ Trần, sau đó tới sân bay, Lâm Nam Kiều cũng ở sân bay.
Căn bản không có đi công tác gì, Lâm Nam Kiều đề nghị tới thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái ở tỉnh Thanh Hải thư giãn, Trần Vu Nhất đã đồng ý.
Mấy ngày nay tâm trạng của anh rất bực bội, quả thật cũng cần thư giãn, cái gì cũng không nghĩ, chỉ đi thư giãn, làm dịu lại tâm trạng trong khoảng thời gian này.
Vẫn giống như lần trước tới Hoàng Diêu Nhất Dương, Trần Vu Nhất tới Hồng Kông trước, sau đó lại từ Hồng Kông chuyển bay tới Nhược Nhĩ Cái, Lâm Na Kiều thì trực tiếp tới Thanh Hải, hai người chia ra hai đường, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Thảo nguyên Nhược Nhĩ Cái của tỉnh Thanh Hải vẫn chưa phát triển lắm, cho nên vẫn là nơi gần tới tự nhiên nhất.
Đứng ở trên thảm cỏ xanh bát ngát, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, mấy ngày nay, hai người cùng ăn cùng ngủ, ngay cả đi đường cũng khoác tay nhau, ai không biết còn tưởng hai người là đôi tình nhân, hoặc vợ chồng ân ái.
Ở đây, hai người rất là thoải mái, không có buồn bực về tinh thần, chỉ có thoải mái và tâm trạng tốt.
Hai người ở đây cũng không lán lại quá lâu, cũng chỉ ba ngày, sau đó mua vé máy bay về thành phố S, bay chuyến tối
Thật ra bay chuyến tối cũng khá tốt, không có ai để ý hai người bọn họ, dù sao người bay chuyến tối ít.
Khi Lâm Nam Kiều ngủ đầu gối lên ngực của Trần Vu Nhất, mấy ngày nay quả thật bọn họ đã trải qua không tồi, giống như tuần trăng mật, vô cùng ngọt ngào.
Thời gian bay tới thành phố S
Trần Vu Nhất liếc nhìn cô ta, cảm thấy cô ta giống như một đứa trẻ không chịu lớn, ngây thơ vô cùng, anh nhíu mày nhắc nhở: “Nhìn đường.”
Lâm Nam Kiều mỉm cười dịu dàng, gật đầu: “Không phải có anh ở đây rồi sao? Em túm áo của anh sao có thể ngã được chứ?”
Đang nói, đột nhiên cơ thể cô ta hơi ngả ra, ngã về phía bên cạnh, đôi cao gót vừa hay giẫm lên đôi giày da của người đó.
Gót giày vừa cao vừa nhọn, lực giẫm lên giày da nhất định không nhỏ, Lâm Nam Kiều vội vàng thu chân lại, xin lỗi: “Xin lỗi.”
“Ừ…” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Hoắc Đình Phong phát ra, cảm xúc không có quá dao động, lạnh nhạt.
Khi ánh mắt thâm trầm lướt qua mặt của Trần Vu Nhất, anh hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng lướt qua Lâm Nam Kiều, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại.
Khi Lâm Nam Kiều ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng vô cùng hoàn mỹ của anh ta, anh ta đeo kính râm, cho nên không nhìn thấy đôi mắt, mũi lại rất cao và thẳng, cằm mang nét kiêu ngạo tôn quý.
Dáng người của anh ta cáo ráo, mặc áo khoác màu cà phê, bên dưới mặc quần tây, hơi lóe ánh bạc, thẳng tắp không có chút nếp nhăn, tinh tế mà nổi bật.
Nhưng cũng chỉ có thể kịp liếc nhìn góc nghiêng của anh ta thì anh ta đã sải bước đi về phía trước, từ bóng lưng thì chỉ cảm thấy tôn quý ưu nhã, đầy khí thế, hai người đàn ông mặc vest đi theo đằng sau anh ta, kéo vali.