CHƯƠNG 872
“Cậu chủ vừa ra ngoài…”
Ra ngoài?
Đầu kim nhọn đâm vào trái tim Thân Nhã, đâm đầy lỗ thủng, máu chảy như suối, tuôn chảy ra ngoài.
“Buông ra!” Giọng cô bỗng lạnh đi.
Hai người đàn ông không nhúc nhích, Thân Nhã nâng cao giọng: “Tôi kêu các người buông ra!”
Hai mắt nhìn nhau, hai người vội buông tay, Thân Nhã bước ra khỏi căn hộ, đi nhanh xuống dưới lầu, lên xe: “Đến bệnh viện.”
Một người đàn ông lái xe, người còn lại gọi điện cho Trần Diễm An, xe lái thẳng tới bệnh viện.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà bệnh viện, Thân Nhã xuống xe, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc đó cũng dừng lại.
Trần Vu Nhất từ trên xe bước xuống…
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thân Nhã chặn trước mặt anh: “Không buông cô ta xuống được vậy sao?”
Trần Vu Nhất không lên tiếng, nhưng trong lòng quả thực có chút không yên tâm.
“Nếu hôm nay tôi đứng đây, anh cảm thấy tôi có thể để anh bước vào bệnh viện một bước?” Đau đến sắp không thể hít thở, nhưng Thân Nhã lại có chút biến thái thích loại đau đớn này: “Chồng tôi đến bệnh viện thăm người phụ nữ khác, là vợ, chẳng lẽ ngay cả quyền ngăn cản tôi cũng không có?”
Giọng cô rất lớn, ánh mắt những người xung quanh đều nhìn sang, dáng vẻ xem kịch hay.
Trần Vu Nhất chưa từng khó xử như vậy, giọng khẽ trầm: “Thân Nhã!”
“Bản thân cũng đã làm rồi, lại cần gì khó xử?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh chỉ đến nộp phí, chỉ vậy thôi, không có ý khác.” Trần Vu Nhất cau mày, ghê tởm những
Thân Nhã cảm thấy buồn cười: “Kẻ thứ ba như cô ta không có tiền hay là không có chứng minh thư, nếu cô ta thật sự không trả nổi viện phí, tôi cũng có thể trả giúp cô ta, nhưng anh đến trả lại là thế nào?”
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Trần Vu Nhất, nhìn thì dạng người, nhưng việc làm lại chẳng có chút tính người.
Trần Vu Nhất xem như nhân vật lớn có tiếng ở thành phố S, nào chịu qua chỉ trỏ như vậy, không nhịn được cau mày càng chặt, cảm thấy mất sạch thể diện.
Quan trọng nhất là, mục đích anh tới bệnh viện thật sự chỉ để giúp Lâm Nam Kiều trả tiền thuốc men, sau đó cắt đứt quan hệ giữa hai người.
Tuy nhiên, Thân Nhã lúc này khiến anh cảm thấy có chút xa lạ, ngoài cảm giác này còn khóc lóc làm loạn, cô trước đây không phải người phụ nữ như vậy…
“Em có biết dáng vẻ em bây giờ giống gì sao?” Anh nhìn Thân Nhã, ánh mắt kỳ lạ bên cạnh khiến sự kiên nhẫn của anh dần mất sạch: “Người đàn bà đanh đá…”
Người đàn bà đanh đá…
Thân Nhã cho rằng mình sẽ không đau lòng nữa, lại không nghĩ tới vẫn đau, loại đau đớn đó thật sự thâm nhập vào cốt tủy.
Cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nghe thấy đánh giá về bản thân từ trong miệng Trần Vu Nhất lại là hai chữ “đanh đá”!