CHƯƠNG 888
Thần sắc Trần Vu Nhất vẫn có chút lạnh, để y tá cầm đá viên tới, chườm cho cô ta.
Thân Nhã đúng là đã không phải là Thân Nhã trước kia, Thân Nhã trước kia nào có hùng hổ dọa người như vậy?
Lâm Nam Kiều rất yên lặng, cô ta trầm mặc dọn đồ, sau đó trầm mặc nhấc tóc ra sau tai, rất yên lặng.
Điều này làm cho sự nóng nảy của Trần Vu Nhất lại sâu hơn, chân mày nhăn lại.
…
Phòng ăn.
Trần Diễm An ngồi ở trước bàn ăn, mà Hoắc Đình Phong lại ngồi ở ghế đằng sau.
“Cậu sao lại ngồi một mình ở đây?” Diệp Giai Nhi ngạc nhiên nhìn Trần Diễm An.
“Tớ vốn là muốn đi gọi cậu và Thân Nhã tới, nhưng khi đi ngang qua nhà hàng này thì tình cờ nhìn thấy nam thần, sau đó thì đi vào, khí thế của anh ta quá mạnh, mùi xạ hương nam tính quá mãnh liệt, tớ có hơi ngại chào hỏi…”
Có thể nghe được lời này từ trong miệng Trần Diễm An, Diệp Giai Nhi cảm thấy điều này không khác gì trời đổ mưa máu.
Người ngồi đối diện Hoắc Đình Phong lần này không phải là Tô Chính Kiêu, mà là người đàn ông mặc vest, hai người không biết đang nói cái gì, dáng vẻ nho nhã thong dong.
Gọi bữa tối, Thân Nhã không có động đũa, Diệp Giai Nhi đau lòng, thở dài.
Bắt đầu ăn bữa tối chưa được bao lâu, Quý Hướng Không đã gọi điện tới, sau đó thì Trần Diễm An rời đi.
Trước đây luôn tưởng rằng chỉ cần ở bên nhau thì có thể thiên trường địa cửu, bạc đầu răng long, hiện nay thì thấy chỉ là sự ngu ngốc tới nực cười mà cô tình nguyện.
Cô đã quên điều quan trọng nhất, đồng thời cũng là điều trí mạng nhất, lòng người sẽ thay đổi, trái tim của bạn không thay đổi, không đại biểu
Diệp Giai Nhi muốn khuyên bảo Thân Nhã, nhưng Thân Nhã căn bản không nghe lời của cô, giam mình trong ý thức của chính mình, không thể tự thoát ra.
Thở dài, cô lại dẫn Thân Nhã đứng dậy, tối nay cô sống chết cũng sẽ không yên tâm để cô ấy về nhà, Thân Nhã tối nay buộc phải ngủ cùng với cô!
Khi ra khỏi nhà hàng thì có điện thoại, Diệp Giai Nhi bước hai bước về phía trước, nghe máy, mà Thân Nhã đang đờ đẫn lại ở đằng sau.
Thân Nhã luôn cúi thấp đầu, khi đi tới trước cửa xoay, bỗng nhiên cảm thấy phía trước trùm lên một khoảng bóng râm, cô ngẩng đầu lại trực tiếp đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
“Cứ đi cúi đầu như vậy, là vì để nhặt được tiền sao?” Hoắc Đình Phong một tay đút trong túi quần tây, sau đó lùi lại một bước, đưa tay đẩy cửa xoay, giọng nói trầm thấp lã xuống đỉnh đầu của cô.
Hoàn hồn, Thân Nhã ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mấp máy khóe môi cứng ngắc: “Xin lỗi.”
“Ừ…” Mắt của Hoắc Đình Phong nheo lại, thu trọn vẻ mặt đó của cô, ánh mắt có vài phần đánh giá, cô dường như đã gặp phải chuyện gì đó, rất không đúng lắm.
Sau đó, Thân Nhã không nói gì nữa, cô cảm thấy mệt, cảm thấy đau, không muốn nói một câu nào cả.
Diệp Giai Nhi cũng vào lúc này mà đi tới, chào: “Anh Hoắc.”
“Lâu rồi không gặp…” Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong khẽ động, lịch sự mà nho nhã chào, không xa không gần, cầm, vừa vặn nói: “Bây giờ muốn về nhà sao?”