CHƯƠNG 896
Trần Vu Nhất nhìn cô, như nhìn một người xa lạ: “Em điên rồi!”
Anh ta trước nay không biết cô lại là người phụ nữ như vậy, vì trừng phạt anh ta, cố ý ác độc làm sảy đứa bé trong bụng! Cô thật sự khiến anh ta vô cùng xa lạ!
Cô nói đứa bé vì Lâm Nam Kiều mới sảy, anh ta không tin, cô nói đứa bé do mình làm sảy, anh ta lại tin.
Đây chính là khác biệt giữa không yêu và yêu, chỉ cần yêu một người, bất kể cô nói gì, làm gì, anh cũng sẽ tin.
Thật bi thương, bi thương tột cùng, Thân Nhã muốn cười, cũng thật sự cười ra tiếng: “Tôi chính là kẻ điên! Cho nên mau ký đơn ly hôn cầm tới đây, nếu không tôi sẽ khiến anh mỗi ngày đều không thở nỗi, tôi sẽ khiến anh ngạt thở mà chết! Sao lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn tôi chứ?”
Lâm Nam Kiều vẫn đang cười, mặt nhìn sàn nhà, nên không ai nhìn thấy, phụ nữ thỉnh thoảng phải biết mềm yếu.
Phụ nữ mềm yếu sẽ khiến đàn ông có cảm giác thành tựu và anh hùng.
Phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ chỉ khiến cho đàn ông chán ghét, lâu dần cũng sẽ quên mất cô ấy cũng biết đau, phụ nữ nên dịu dàng mềm mại một chút mới tốt!
Vết thương ở chân quả thực rất đau, Lâm Nam Kiều bật ra từng tiếng rên nhỏ khiến người ta thương xót.
Trần Vu Nhất ngồi xổm xuống, cúi người ôm cô ta vào lòng rồi rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại Thân Nhã.
Cô đang ngồi trên ban công bên cửa sổ, bầu trời tối đen như mực.
Ai cứ nói phải luôn vui vẻ… Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên
Như thể ta được chọn lấy niềm vui…
Bầu trời đen kịt, giống như sẽ không bao giờ sáng nữa…
Mà trời có sáng hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi…
Cô lặng lẽ hồi tưởng lại thanh xuân khó quên…
Nước mắt nóng hổi, nhưng lòng người đã lạnh…
Thân Nhã ôm đầu gối cuộn tròn người lại, một tay lau nước mắt đang trào ra, tay kia vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình: “Bé cưng, mẹ hát ru cho con nghe nhé…”
“Con yêu, con ngủ ngoan nhé, mẹ là niềm an ủi ấm áp nhất của con, mẹ sẽ luôn ở bên con, con đừng sợ đêm tối, bé cưng của mẹ sẽ không cần phải khóc nữa, con phải học cách đối diện với bóng tối, sau này con phải tự mình đối mặt với nó, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con trong những đêm tối sau này…”
Tối nay, người bầu bạn với Thân Nhã chỉ có đứa bé đã qua đời và bài hát ru mà cô chưa kịp hát cho đứa bé nghe…
Cô biết bé cưng sẽ nghe được, nó vừa rời bỏ cô cách đây không lâu, cô biết mà…
Trần Vu Nhất đưa Lâm Nam Kiều đến căn phòng cách vách, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.
Mảnh vụn thủy tinh sắc nhọn đã cắm sâu vào bắp chân cô ta, bác sĩ đang dùng cồn rửa vết thương, sắc mặt cô ta tái nhợt vì đau, cắn môi đến mức chảy máu.
Trần Vu Nhất đứng một bên nhìn máu đỏ tươi chảy ra lộ cả thịt bên trong, chân mày khẽ nhúc nhích, anh ta nói: “Xin lỗi.”