Chương 913
Cô làm được một tuần thì cũng quen với cuộc sống thế này. Khi đi vào phòng vệ sinh, cô chợt nghe thấy tiếng thì thầm của hai nhân viên nữ.
“Chính là nhân viên quét dọn mới tới đó, cô có thấy không? Quần áo đi làm hàng ngày toàn là của Chanel, toàn là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.”
“Chắc chắn là hàng nhái rồi. Nếu thật sự có tiền như vậy thì tại sao lại đi làm nhân viên quét dọn chứ?”
Hai người cười cười nói nói. Tiếng nói chuyện truyền vào tai Thân Nhã, trên gương mặt cô là vẻ đắng chát.
Bình thường cô rất ít khi mua quần áo, những bộ này đều được mua từ năm ngoái, năm nay cô còn chưa mua bộ nào, vẫn mặc những bộ quần áo thế này đi làm quả thực không phù hợp cho lắm, mà cô thì luôn không thích người khác bàn ra tán vào sau lưng mình.
Sau khi tan làm, cô đi tới trung tâm thương mại. Quần áo ở đây đều rất rẻ. Hiện giờ không thích hợp mặc váy nên cô chọn một chiếc quần bò, một chiếc áo gió màu xanh quân đội, còn có một chiếc áo sơ mi màu trắng. Tổng cộng tiêu hết hơn hai triệu.
Công ty có quy định vào thứ bảy và chủ nhật có thể không cần mặc đồng phục công ty mà mặc quần áo của mình là được.
Dì Trần mỉm cười tán thưởng: “Quần áo mua đẹp đấy, cháu mặc đẹp quá.”
Thân Nhã cũng mỉm cười: “Dì Trần cũng đẹp lắm. Hôm nay dọn dẹp sảnh công ty hả dì?”
“Thứ bảy hàng tuần đều phải tổng vệ sinh, đi thôi, hôm nay phải vất vả hơn rồi.”
Sảnh công ty rất rộng. Hai người dọn dẹp quả thực tốn nhiều sức, phải dọn dẹp từng nơi từng chỗ rồi còn lau cho sạch bóng.
Lần nào dì Trần cũng tranh làm những việc bẩn nhất, Thân Nhã không giành nổi với bà ấy. Cô biết dì Trần sợ cô bẩn cho nên mỗi lần bà ấy đều sẽ làm nhiều hơn.
Lúc này, một chiếc xe
Tiểu Trương vừa rời đi, anh bèn nhắm mắt lại, tựa đầu lên ghế da chợp mắt.
Một lát sau, Tiểu Trương quay trở lại, anh ta nhíu mày ngập ngừng như có lời muốn nói nhưng lại phân vân không biết có nên nói ra hay không.
“Nói đi…” Hoắc Đình Phong mở mắt nhìn Tiểu Trương.
“Tôi nhìn thấy cô Thân trong công ty.” Lông mày của Tiểu Trương lại nhướng cao xoắn lại thêm: “Cô ấy đang dọn dẹp vệ sinh, làm một nhân viên vệ sinh.”
Hoắc Đình Phong nghe thấy thế, hàng mày thẳng cao cũng nhíu lại, buông đôi chân đang vắt chéo nhau xuống.
Quả thực Thân Nhã không nghĩ sẽ gặp phải Hoắc Đình Phong ở nơi này. Anh khoác trên người chiếc áo gió màu đen dài tới đầu gối, phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, chiếc quần tây dài thẳng tắp như đang phát sáng ôm lấy cặp chân dài vững chãi hiện rõ khí chất xuất chúng.
Hoắc Đình Phong đứng trước mặt, đôi mắt sâu hun hút nheo lại nhìn cô.
Quần bò, áo sơ mi trắng, mái tóc xoăn lọn bồng bềnh được buộc thành đuôi ngựa cao, còn có vài lọn tóc vương bên má tùy ý mà tự nhiên, chân cô đi đôi giày đế bằng. Người không biết còn tưởng cô mới tốt nghiệp đại học chứ làm sao sẽ nghĩ rằng cô đã ly hôn?
Nhưng chồng cũ của cô cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố S. Chẳng lẽ khi ly hôn không đưa trợ cấp nuôi dưỡng khiến cho cô phải sống… khổ cực như thế này…