Chương 928
Đến giờ Thân Nhã mới nhận ra vì sao đa số đều là nữ, hơn nữa bọn họ đều trang điểm, ăn mặc tỉ mỉ. Khi cô vô tình bắt gặp một người phụ nữ đá lông nheo với anh thì liền ngộ ra, hoá ra là dùng mỹ nhân kế…
Nhưng từ đầu đến cuối Hoắc Đình Phong đều không phản ứng gì nhiều. Anh duy trì duy nhất một tư thế, để nhân viên phục vụ sau lưng liên tục rót thêm nước cho anh.
Không phải trà, là nước ấm…
Tổng cộng hai mươi người, đến Thân Nhã đã là người cuối cùng. Khi đến phiên cô, ánh mắt anh nhìn qua với vẻ rất tự nhiên.
Bình thường anh luôn cho người ta cảm giác hơi áp lực, đã vậy lúc này xung quanh nhiều người như vậy, cảm giác áp lực càng nặng, làm Thân Nhã hơi căng thẳng.
“Không cần phải căng thẳng, hít sâu một hơi, để bản thân thả lỏng một chút…” Hoắc Đình Phong nhẹ giọng nói, môi thoáng nhếch lên.
Thân Nhã nghe lời hít vào một hơi thật sâu, chờ khi tâm tình bình phục mới chậm rãi bắt đầu.
Ánh mắt thâm sâu của anh dừng trên người cô, tựa như lắng nghe, nhưng lại khiến Thân Nhã cảm giác cực kỳ mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể gồng lên chống đỡ nói hết những gì nên nói.
Mãi tới khi chấm dứt cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi ngồi xuống. Buổi họp chấm dứt, Hoắc Đình Phong đứng dậy, thản nhiên nói câu chào rồi rời đi.
Không có gì bất ngờ, lần này lại có vô số lời tán thưởng anh. Rõ ràng anh không nói gì cả, cũng không làm gì, chỉ ngồi ở nơi đó thôi, lại cũng có thể thu hoạch nhiều lời tán dương và hâm mộ đến thế.
Thân Nhã là người đầu tiên rời đi, khi cô bước qua chỗ ngoặt Tử Kinh Cung, đang chuẩn bị đón xe taxi thì chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt, gương mặt của Tiểu Trương nhô ra: “Cô Thân, mời lên xe.”
“Không cần đâu, tôi còn bận việc khác nữa.” Thân Nhã từ chối.
“Đi đâu bận cũng phải ngồi xe mà, vừa lúc chở cô một đoạn.” Tiểu Trương nhiệt tình đến khác thường.
Sự nhiệt tình này khiến Thân Nhã không thể từ chối
Thân Nhã ngồi lên xe, để lại một khoảng cách thật xa giữa hai người. Tiểu Trương nhẹ giọng nói anh Hoắc bị cảm, rõ ràng hôm qua anh ta có để ô trong xe, cũng không biết sao anh Hoắc về nhà vẫn ướt đẫm, hôm nay mới bị cảm. Cổ họng cũng không khỏe, giọng nói khản đặc, mất tiếng.
Vừa rồi Thân Nhã cũng cảm thấy giọng anh không đúng cho lắm, thì ra là bị cảm.
Lại nhớ tới tối qua anh đưa chiếc ô kia cho cô, trong lòng sinh áy náy.
Hoắc Đình Phong không nói, trông anh có vẻ ngủ rất say, người hơi nhúc nhích, chiếc áo khoác trên người trượt từ bả vai xuống, rơi trên mặt thảm.
Thân Nhã ngước lên nhìn anh, vẫn đang ngủ say, không chút phản ứng. Cô hơi ngập ngừng, xoay người nhặt áo lên cho anh.
Anh chưa tỉnh, cô cũng không thể không biết ngại quấy rầy làm anh tỉnh giấc được. Cô căng da đầu, nhẹ nhàng muốn đắp áo khoác lên người cho anh.
Cơ thể anh lại nhúc nhích, áo khoác lần nữa trượt xuống, cô vội đưa tay đón được. Vai anh vừa dày vừa rộng, vừa rồi cô đắp hơi thấp, lần này phải đắp cao một chút.
Cô hơi nghiêng người, cầm áo khoác đen của anh đắp lên cổ cho anh.
Đúng lúc này, Hoắc Đình Phong mở đôi mắt đen láy, Thân Nhã nao nao, anh nâng tay trái vuốt mắt, cất giọng khàn khàn hơi ráp: “Cảm ơn…”
Khoảng cách giữa hai người hơi thân cận quá, anh vừa mở miệng, hơi thở từ môi mỏng phả thẳng vào mặt cô, quá mức nóng rực, anh cảm không nhẹ…
“Không có gì.” Cô lập tức rút tay về, đôi gò má bị hơi thở của anh hun nóng bỏng.
“Tiểu Trương, đến quán cháo trên đường Nam Yên…” Anh ngồi dậy, kéo áo khoác trên người xuống.