Chương 947
Thân Nhã còn chưa lên tiếng thì giám đốc đã nói: “Đồ ăn phải một lúc nữa mới dọn ra, Tiểu Thân, ra ngoài nói chuyện với anh Hoắc đi.”
Thân Nhã câm nín: “…”
Hoắc Đình Phong đi ở phía trước, dáng lưng rộng lớn, là dáng tam giác ngược hoàn hảo, Thân Nhã đi phía sau.
Sau khi hai người rời đi, những người trong phòng riêng liền hít vào một hơi, hoàn toàn đã bị khí chất và sự tao nhã của anh áp chế.
Lâm Bối Vy không nói một lời, chỉ ngồi ở chỗ đó nhìn tay mình chằm chằm, lúc này ba hồn bảy vía của cô ta đã bay đi mất.
Trước đây cô ta chưa bao giờ thấy bàn tay của một người đàn ông nào có thể sạch sẽ đến như vậy, móng tay của anh rất ngắn, hình dáng đẹp đẽ, các khớp ngón tay càng rõ ràng hơn.
Vào lúc bàn tay của anh bắt lấy tay mình, Lâm Bối Vy liền cảm thấy toàn thân tê dại, không còn chút sức lực nào.
Giám đốc hạ giọng: “Sao nào, hồn bị câu đi mất rồi phải không?”
Lâm Bối Vy không nói gì, chỉ liếc nhìn giám đốc, sau đó nhìn bóng dáng người đàn ông đứng quay lưng về phía mình qua khung cửa sổ trong suốt, cảm thấy không cam lòng.
Hoắc Đình Phong dựa lưng vào cửa sổ, đứng thẳng người, Thân Nhã đứng trước mặt anh: “Em đã nghĩ thế nào rồi?”
Thân Nhã không ngờ anh bảo cô ra ngoài chỉ vì chuyện này, qua cửa sổ cô có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Trước mặt mọi người chỉ cách một cánh cửa sổ, thế mà anh lại …
“Cảm thấy tôi rất xốc nổi phải không?” Hoắc Đình Phong nhướng lông mày hướng lên trên, đầu ngón tay xoa trán, gương mặt dịu dàng: “Đợi một đêm là tôi đã không kịp chờ đợi rồi…”
Thế là mặt Thân Nhã lại đỏ lên.
Anh cũng không
“Tôi có một điều kiện …” Thân Nhã khẽ cắn môi mở miệng nói.
“Điều kiện gì?”
“Chúng ta có thể thử hẹn hò, nhưng kỳ hạn là trong một tháng.” Cô nói tiếp.
Hoắc Đình Phong nhướng mày, cảm thấy khó hiểu: “Kỳ hạn là một tháng sao?”
“Đúng, đúng là tôi có thiện cảm về anh hơn những người đàn ông khác, nhưng cũng chưa đến mức thích hay yêu. Chúng ta hẹn hò trong một tháng trước. Một tháng này là đủ để chúng ta làm quen và hiểu nhau hơn. Tôi nghĩ cảm giác của anh với tôi cũng giống như tôi với anh. Có thể anh sẽ có thiện cảm với tôi hơn những người phụ nữ khác, nhưng không đến mức yêu đến tận tâm can. Sau một tháng nữa có thể cảm xúc với người kia sẽ thay đổi, sẽ cảm thấy cũng không phải là cảm giác mình mong muốn, cũng có thể là sẽ có cảm giác đó với người khác. Đến lúc đó chúng ta cứ chia tay đi. Chúng ta bắt đầu tự nhiên thì cũng sẽ kết thúc mà không có áp lực …”
Thân Nhã đã nghĩ về chuyện này suốt một đêm, đây là kết luận cô có được sau khi nghĩ kỹ, cô cảm thấy điều này sẽ tốt cho cả hai bên.
Anh quá cao quý, lịch lãm, lúc này có thể anh thực sự nghiêm túc nhưng cô cũng sợ anh chỉ nhất thời hứng khởi. Về phần cô thì vết sẹo của mối quan hệ trước cũng đang mờ dần, cô đang cố gắng để tiếp xúc với những người đàn ông khác. Đúng như anh đã nói, cô có ấn tượng tốt với anh, dù có thử một chút cũng không có gì không tốt.