Nghe vậy, Thân Nhã nắm lỗ tai của anh ta: “Mắt anh đang để ở đâu vậy hả?”
“Ở trên người của em, trên người em đó, trên người vợ anh.
” Trần Vu Nhất vội vàng nhận lỗi.
Quý Hướng Không cười một tiếng, nhướn mày, từ chối cho ý kiến: “Cô Diệp đúng thật là một bảo vật.
”
Trần Diễm An nhấc mông lên chạm vào thân thể của anh ta: “Cảm thấy tôi như thế nào?”
Quý Hướng Không còn chưa trả lời Trần Vu Nhất nhẹ giọng nói: “Lẳng lơ.
”
Trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, Trần Diễm An hung dữ liếc mắt nhìn anh ta.
Đứng ở trên sân khấu, Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt ngước nhìn đông đảo khách khứa dưới sân khấu, đôi môi mỏng hơi cong lên, giọng nói êm dịu và gợi cảm.
“Ngày hôm nay, mọi người có thể có mặt ở bữa tiệc rượu, tôi và vợ tôi xin cảm ơn mọi người, hy vọng là mọi người có thể vui vẻ.
”
Mặc dù chỉ là một lời nói khách sáo đơn giản, nhưng mà tiếng vỗ tay ở dưới sân khấu đã nổi lên bốn phía, vang lên không dứt.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương ung dung bước xuống sân khấu, dẫn Diệp Giai Nhi ưu nhã bước đến chỗ tân khách.
Nếu như không phải đang choàng tay anh, nói không chừng là hai chân của Diệp Giai Nhi đã nhũn ra, cô chưa từng gặp trường hợp như thế này, nhất là mình còn là nhân vật chính trong đó.
“Thả lỏng đi, đừng căng thẳng, có tôi ở đây…”
Bàn tay khô ráo mà ấm áp của anh đặt ở bên hông cô, cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phun lên bên tai cô, trong ánh mắt là sự kinh diễm.
Dường như cho một một viên thuốc an thần, cô thả lỏng, mỉm cười tự nhiên, ngón tay nắm chặt góc áo anh, cả hai như hình với bóng.
Không ngừng bắt tay chào hỏi với tân khách xung quanh, cho dù là đối với người nào, từ đầu đến cuối sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đều lạnh nhạt lịch sự.
Anh kêu cái gì, Diệp Giai Nhi liền thuận theo mà kêu như thế.
Nếu như gặp phải khách mời cô uống rượu, Thẩm Hoài Dương liền hờ hững trả trở về, đưa cho cô một ly nước trái cây để cô thay rượu.
Không biết là bởi vì uống quá nhiều nước trái