Chương 954
Cô không kịp uống sữa, cứ thế cầm túi đi ra khỏi nhà.
Chiếc xe màu bạc đó đỗ ở dưới nhà, Thân Nhã đẩy cánh cửa xe ngồi vào trong, người đàn ông dịu dàng nói: “Ăn sáng chưa?”
“Tôi đã ăn trứng rán rồi.” Cô lau miệng, vừa rồi lúc ra khỏi cửa…
Ánh mắt thâm trầm của Hoắc Đình Phong liếc qua má cô: “Em vẫn cần một ly sữa đậu nành hay sữa bò đấy…”
Thân Nhã tưởng trên mép mình có dính gì, cô đỏ mặt lau đi rồi nhìn Hoắc Đình Phong chăm chú, làm gì có gì chứ?
Hoắc Đình Phong cười cười, anh khởi động xe đi về phía cửa hàng đồ ăn sáng.
Anh gọi không ít đồ, rồi đẩy cháo và sữa cho cô, Thân Nhã ăn không nổi, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Hoắc Đình Phong gõ nhẹ vào chiếc cốc: “Rất ít thôi, em ăn được hết…”
Thân Nhã chau mày, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, cô cầm ly sữa lên uống sạch, ăn hết luôn cả bát cháo.
Hoắc Đình Phong ăn một bát cháo với một ít bánh mì, uống một cốc cà phê, dáng điệu vô cùng nho nhã.
Sau khi ăn sáng xong cũng gần tới giờ đi làm, cô bảo Hoắc Đình Phong đưa cô tới chỗ rẽ gần công ty.
Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, gương mặt ôn hòa, im lặng không nói gì, lúc cô xuống xe, anh đưa cho cô một túi hoa quả, tất cả đều là đồ tươi: “Lúc nào tan làm thì nhớ gọi điện thoại…” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã nhận lời, Hoắc Đình Phong đúng là một người đàn ông hoàn hảo, chuyện gì anh cũng có thể suy nghĩ chu đáo tới mức như vậy.
Vào đến văn phòng rồi mà tim Thân Nhã vẫn còn đập nhanh, cô đứng gần cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Từ góc này vừa hay nhìn thấy xe của Hoắc Đình Phong, cô nhìn anh từ từ rời đi.
Lâm Bối Vy tò mò quan sát hành động của cô, sau khi Thân Nhã nhận ra, cô
Nghe vậy, Lâm Bối Vy không buồn tức giận, hừ một tiếng rồi không thèm quan tâm đến cô.
Thân Nhã khẽ cười rồi cũng không quan tâm nữa, cô ngồi xuống lấy một quả táo ra, quả táo vừa giòn vừa ngọt.
Vị giòn ngọt đó tưởng như ngọt tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của cô, phần còn lại cô để vào ngăn kéo.
Công trình đã có được trong tay rồi, tiếp theo phải chuẩn bị làm việc.
Hoắc Đình Phong nói không hề sai, đúng là giám đốc không yên tâm với thực lực của cô nên lại điều thêm mấy nhà thiết kế có thực lực tới.
“Vì đây là công trình của chính phủ nên công ty rất quan tâm chứ hoàn toàn không có ý gì khác, tiền hoa hồng do cô lấy được công trình này sẽ chuyển cho cô trong tháng này.” Giám đốc tìm cô nói chuyện.
Thân Nhã gật đầu, thể hiện mình không có ý kiến gì, nói đúng hơn là cô như thở phào một hơi vì trút được gánh nặng sau quyết định này.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ thực lực của mình tới đâu, nếu một mình cô nhận công trình này thì đúng như anh nói, cô sẽ phải chịu một áp lực vô cùng nặng nề.
Thực ra không phải cô sợ hãi mà là do cô không có kinh nghiệm. Hiện giờ cô hai mươi bảy tuổi mới lần đầu tiếp xúc với xã hội, đến cả chính bản thân cô cũng tự cười nhạo mình.
Giám đốc vỗ vai cô: “Tiểu Thân đúng là người hiểu chuyện, đúng rồi, mấy hôm nay anh Hoắc thế nào rồi?”
Thân Nhã im lặng, lắc đầu rồi nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không thân thiết với anh Hoắc.”
“Thân thiết hơn tôi.” Câu này của giám đốc là thật.