Chương 959
Những lời còn lại không nói được nữa, Thân Nhã ngoảnh mặt đi chỗ khác, cô mặc bộ đồ ngủ để bên cạnh vào, lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, tự nhiên cô dừng lại, đưa tay vén tóc ra sau tai: “Vậy thì anh đừng ra ngoài, cũng đừng phát ra tiếng động gì…
Vẻ mặt anh dịu dàng, thân hình cường tráng quyến rũ của người đàn ông dựa vào đầu giường, chiếc chăn màu đen đắp trên bụng, hiếm khi anh có vẻ lười biếng như vậy.
Thân Nhã đi ra mở cửa, Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An đang đứng bên ngoài, trong tay hai người còn xách theo rất nhiều đồ.
“Chúc mừng sinh nhật bé yêu!” Giọng của Trần Diễm An lanh lảnh: “Mặt cậu sao vậy, sao lại đỏ thế, trên trán lại còn có mồ hôi thế này?”
Thân Nhã giả vờ bình tĩnh: “Tớ vừa mới tập yoga xong…”
Trần Diễm An nhìn cô, cảm thấy việc tập yoga buổi tối đúng là tự làm khổ mình, vừa mệt mỏi vừa cực khổ như vậy, lại còn đổ mồ hôi khắp người.
Diệp Giai Nhi liếc nhìn hộp bánh và ly rượu vang vẫn để trên bàn chưa cất đi, đương nhiên là cả Trần Diễm An cũng nhìn thấy: “Ai mua đem tới đây vậy? Nhìn có vẻ cũng khá cao cấp đấy, mùi vị chắc cũng không tồi nhỉ.”
Mặt Thân Nhã không hề đổi sắc: “Là tớ tự mua đấy.”
Khi nói dối trước mặt bạn thân, cô đều mặt không đổi sắc như vậy, cũng chính vì ở trước mặt những người bạn thân nên cô mới có thể nói dối một cách thản nhiên như thế.
Cô chỉ có thể cố gắng làm cho mình trông thật thản nhiên, vì nếu không sẽ lộ mất.
Một giây sau, ánh mắt Trần Diễm An trở nên thương xót, ôm lấy Thân Nhã: “Xin lỗi bé
Thân Nhã im lặng, cô thực sự không muốn nói gì, thực ra cô đâu có đáng thương gì đâu.
Trong phòng vẫn còn có một người đàn ông, Thân Nhã hơi căng thẳng, mặc dù hơi quá đáng nhưng cô vẫn hy vọng bạn mình về càng sớm càng tốt.
Ừm, đây không phải là cô không có lương tâm mà là tình hình hiện giờ hơi quẫn bách.
Ăn bánh, thổi nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật và uống rượu vang, mọi người đều rất vui.
Nhưng trong lòng Thân Nhã vẫn luôn canh cánh.
Gần mười một giờ, Diệp Giai Nhi định đi về, Thân Nhã thở phào một hơi như trút được một gánh nặng.
Nhưng Trần Diễm An không đi, nhìn cô có vẻ hơi thương cảm, cô ấy nói tối nay không đi, muốn ở lại đây qua đêm.
Nghe vậy, tim của Thân Nhã nấc lên một nhịp, cô không nói được gì.
Thân Nhã suy nghĩ một lát rồi kéo Trần Diễm An: “Tớ thật sự không cô đơn đâu, tớ vẫn bình thường mà, cậu về đi.”
“Không phải vì cậu, mà là vì tớ. Tối nay tớ muốn ở lại đây, ngủ chung phòng với cậu, đừng ai hòng ngăn cản được tớ…”
Tim Thân Nhã bắt đầu đập loạn xạ, Trần Diễm An đã đi về phía căn phòng …
Lúc Trần Diễm An chuẩn bị bước vào phòng, tim Thân Nhã đập điên cuồng, cô vội vàng kéo bạn lại: “Ở đây vẫn còn phòng mà?”
Bị Thân Nhã ngăn lại, Trần Diễm An quay người, nói rất nghiêm túc: “Tối nay tớ muốn ngủ cùng cậu!”