Chương 962
Trần Diễm An hơi híp mắt, bấy giờ mới biết giữa hai người họ còn có những chuyện mà mình không biết: “Tiểu Nhã, có phải cậu đang trả thù Trần Vu Nhất không?”
Thân Nhã khẽ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nói: “Sao mình phải trả thù anh ta? Mình đâu có lý do gì để làm vậy, không phải sao?”
“Vậy thì tốt, mình không có gì phải lo lắng về nhân phẩm của nam thần, anh ấy không giống kiểu đàn ông tuỳ tiện, mình chỉ lo lắng cho cậu thôi.” Trần Diễm An nói.
“Mối tình đó đã đi vào quên lãng rồi, mình đang thử đón nhận một cuộc tình mới một cách hoàn toàn bình thường, mình sẽ không trả thù ai cả, làm như vậy không có ý nghĩa gì hết, với lại mình sẽ không dùng bản thân mình để trả thù một người đàn ông không xứng đáng đâu.” Thân Nhã thản nhiên nói.
Cô cứ tưởng anh ta chỉ ngoại tình một lần thôi, nhưng không ngờ sau lưng còn giấu giếm cô nhiều như vậy, thậm chí còn làm chuyện đó ngay trong khoảng thời gian cô mang thai, khi hai người đi du lịch, rồi cả cái tát đó của anh ta…
Mối tình bảy năm, anh ta lại làm đến nước này, sao cô phải trả thù chứ? Quên đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Có ai chưa từng trải qua mấy mối tình sai lầm trong lúc trẻ người non dạ đâu, chỉ là cuộc tình này của cô sâu sắc và dài lâu hơn người bình thường thôi.
Cô rất yêu anh ta, nhưng anh ta lại không hề yêu cô như cô vẫn nghĩ, hiện giờ anh ta đã nắm tay người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô còn phải đau đớn, đắm chìm trong quá khứ hay sao?
Không phải vì không yêu, chính vì lúc đó yêu quá sâu đậm nên mới căm hận đến mức này.
Năm nay Thân Nhã đã hai mươi bảy tuổi, qua ba năm nữa là tròn ba mươi, cô suy nghĩ rất chín chắn, biết rõ bản thân mình đang làm gì, Trần Diễm An cũng có thể yên tâm.
Cô ấy khẽ thở dài
Nghe vậy, Thân Nhã trừng mắt với cô ấy, cảm giác hơi ngứa răng, cô ấy đang nói cái gì vậy?
Điện thoại rung lên, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn một cái, vừa đúng là cây bắp cải thơm ngon trong miệng Trần Diễm An.
Bắt máy, cô lườm Trần Diễm An một cái, thấy vậy, Trần Diễm An cũng trừng mắt với cô.
“Sao em không có ở nhà?” Hoắc Đình Phong cầm điện thoại, uống một chút nước ấm.
Mặt Thân Nhã ửng đỏ, khẽ liếm môi, thấp giọng nói: “Đang ăn sáng với bạn, có chút chuyện cần nói.”
Khoé môi Hoắc Đình Phong hơi cong lên: “Có kịp về ăn sáng cùng anh không?”
Lần này cô lại thầm nghĩ khoảng ba giây, sau đó nói: “Không được đâu!”
“Vậy được thôi, lát nữa anh sẽ đi, chắc em cầm chìa khoá rồi nhỉ, anh sẽ khoá cửa, nhớ ăn sáng thật vui vẻ đấy nhé.” Giọng nói của anh hơi khàn, trầm thấp, kèm theo hơi ấm và tiếng cười khe khẽ: “Bạn của em có làm khó em không, có cần anh đến nói cho rõ ràng không?”
Cô ngạc nhiên: “Anh nhìn thấy hết rồi à?”
“Hôm qua to tiếng như thế, anh không thể không nghe thấy được…”
“Thế vừa nãy cô ấy nhìn thấy anh, chắc chắn anh cũng biết, sao anh không quay lại?”
Anh cất tiếng, giọng nói dịu đi: “Anh sợ em ngại, sẽ xấu hổ, nói không chừng mặt em sẽ ngượng chín lên ngay tại đó mất, cho nên anh mới lờ đi…”
Thân Nhã nghĩ bụng, quả thực để cô nói với Trần Diễm An việc này sẽ tốt hơn. Cô thích quyết định của anh.