Chương 970
Thân Nhã nghĩ thầm, chắc là vì chuyện con cái rồi, cô bèn hỏi cô ấy không đến bệnh viện khác nữa sao?
Trần Diễm An nói đã đi rồi, thậm chí đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố B cũng đã đi rồi, kết luận có được cũng giống nhau, cô ấy không thể nào sinh con được, thụ tinh ống nghiệm cũng không thể.
Ánh mắt Trần Diễm An nhìn thấy hộp quà, cũng không nói thêm gì mà đã lập tức duỗi tay cầm lấy, mở ra, là một chiếc váy dài màu đen.
Sờ vào cảm giác rất thích, khi vuốt ve thì vô cùng trơn truột mềm mại, cổ trần, lưng khoét sâu, còn lấp lánh sáng, xinh đẹp lạ thường.
Trần Diễm An ngay lập tức thấy thích, hỏi cô mua ở đâu.
Thân Nhã lắc đầu, nói mình không mua mà là do anh tặng, đến bây giờ cô cũng mới biết thứ anh tặng hóa ra là một chiếc váy dài.
“Nam thần nhà tớ đúng là có con mắt tinh tường thật đấy, chọn đúng ngay gu của tớ.” Trần Diễm An khen ngợi, hỏi tiếp: “Cảm giác yêu đương với nam thần thế nào?”
Thân Nhã đang nghĩ phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì mới tốt.
“Hẹn hò với anh ấy chắc chắn là một cảm giác tuyệt vời. Anh ấy trông chín chắn, chu đáo và dịu dàng, như thể không bao giờ nổi nóng vậy, luôn có thể bao dung cậu.” Trần Diễm An lại nói.
Thân Nhã biết mắt quan sát đàn ông của cô ấy luôn không tệ và rất chính xác, ở bên cạnh anh, bền lâu không xa, nhưng lại chứa đựng sự ấm áp, cảm động, tim đập thình thịch mọi lúc.
Anh nói, tình yêu của anh đã qua độ tuổi rung động mãnh liệt rồi, mà Thân Nhã cảm thấy mình cũng như vậy, cô thích loại cảm giác như bây giờ.
“Nhìn ánh mắt của cậu đi kìa. Ôi nam thần của tôi ơi, tớ mong ước bấy lâu nay, trong giấc mơ cũng toàn là bóng dáng của anh ấy, kết quả bị con lợn như cậu chiếm được của hời.” Trần Diễm An nói tiếp: “Tớ định dọn ra ngoài sống một thời gian.”
Thân Nhã không hỏi nguyên nhân, biết cô ấy chắc chắn đã ầm ĩ đến không mấy vui vẻ với mẹ của Quý Hướng Không vì chuyện con cái.
Thực ra không sinh con cũng rất tốt, có thể trẻ mãi, cũng sẽ không có vết sẹo nào trên bụng, Trần Diễm
Câu nói tìm niềm vui trong nỗi buồn chính là để nói về cô ấy của lúc này, Thân Nhã khẽ thở dài.
“Mẹ của Quý Hướng Không đã nói riêng với tớ vài lần, rằng nhà họ Quý không thể không có con, bảo tớ và Quý Hướng Không ly hôn. Tìm tớ nói năm sáu lần rồi. Tớ hơi cáu nên trả lời thẳng bà ta một câu, nhận nuôi một đứa là được. Bà ta tức lên vỗ ngực bình bịch. Tớ dọn qua ở với cậu nhé?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đề tài thay đổi nhanh chóng mặt. Thân Nhã khá khâm phục lối suy nghĩ của cô ấy, nhưng trong lòng lại đau đến quặn thắt.
Trần Diễm An lại hẹn ba ngày sau đi mua sắm, cô nói phải đến dự buổi họp lớp nên không đi được, Trần Diễm An ngay lập tức nói: “Chiếc váy của nam thần đến cũng đúng lúc thật đấy. Cậu mặc váy này đến buổi họp lớp, tớ trang điểm cho cậu, chắc chắn sẽ xinh đẹp trang nhã, lấn át tất cả mọi người luôn.”
Thân Nhã im lặng, một giây trước còn chán chường không có sức sống, nhưng một giây sau lại sinh khí dồi dào như vậy.
Trần Diễm An thật sự đã dọn đến căn phòng trống bên cạnh cô, cô nói để Quý Hướng Không giường đơn gối chiếc không hay lắm đâu, dù sao anh ta cũng đang trong độ tuổi sung sức.
Trần Diễm An ném túi xách lên giường, đá giày cao gót xuống sàn nhà, sắc mặt nghiêm túc trả lời cô: “Nói thật đi, có phải cậu sợ tớ sẽ nghe thấy cậu cùng nam thần tập thể dục buổi tối không?”
Má cô đỏ lên, không có chuyện đó.
Nhưng mặt của Trần Diễm An lại dày hơn cả tường thành: “Vậy thì tốt. Lúc cậu và nam thần tập thể dục, cũng vừa hay để tớ nghe xem sức mạnh bộc phát khi nam thần hóa thú. Điều tớ tơ tưởng nhất chính là giọng nói của anh ấy, có phải cũng gợi cảm và quyến rũ đến mức có thể khiến người ta đạt tới đỉnh cao của cuộc đời không…