Chương 992
Thân Nhã mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc do Hoắc Đình Phong chọn. Anh vẫn luôn có khiếu thẩm mỹ tốt, thế nên váy dạ hội anh chọn dĩ nhiên cũng nổi bật giữa đám đông.
Váy dài xanh ngọc thướt tha, yêu kiều dưới ánh đèn mờ ảo, tà váy như sông ngân rải trên thảm đỏ, đường eo bó sát tinh tế, đơn giản, thoải mái nhưng vẫn tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mái tóc đen nhánh không uốn, cũng không búi lên, chỉ dùng một sợi ruy băng buộc lại. Lúc di chuyển tà váy khe khẽ tung bay, tựa như nàng tiên trên trời.
Mặc dù cô trang điểm rất nhạt nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, da dẻ mịn màng cùng đôi môi hồng hào khiến tất cả đàn ông có mặt ở đó đều phải liếc nhìn.
Lâm Nam Kiều không kiềm chế nổi mà nắm chặt tay, lúc nào cũng cảm thấy Thân Nhã như âm hồn không tan.
Thật ra thì phụ nữ không cần phải trang điểm quá đậm.
Mọi người ở đó đều đang chúc rượu, uống rượu, làm quen và kết thân với nhau để tạo dựng mối quan hệ sau này, chỉ có Hoắc Đình Phong là ngoại lệ.
Dường như anh chẳng hề hứng thú với những dịp như thế này nên đã dẫn theo Thân Nhã ngồi xuống một góc trong sảnh, trước mặt có rượu vang và trái cây.
Trần Vu Nhất là nhân vật có tiếng ở thành phố S, rất nhiều người đều muốn kết giao, vì thế nãy giờ liên tục có người đến chúc rượu anh ta.
Lâm Nam Kiều nhận được không ít lời khen ngợi, khóe môi cô ta cong lên, vẻ mặt rất đỗi nhu mì.
Lúc ánh mắt cô ta vô tình lướt qua người đàn ông và Thân Nhã đang ngồi ở một góc, trong lòng dấy lên cảm giác lạnh lẽo không thể nói bằng lời.
Cô ta nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai. Người đàn ông kia trông vừa lịch lãm vừa quý thái, dường như sự trưởng thành, chững chạc
Lái chiếc xe Mulsanne và có thể tham dự bữa tiệc này chứng tỏ anh ta cũng có địa vị nhất định, chẳng qua là vẫn không bằng được Trần Vu Nhất.
Nếu không thì cũng sẽ không có cảnh tượng như lúc này, trước mặt Trần Vu Nhất người người chen chúc, ai nấy đều muốn đến bắt chuyện với anh ấy, còn anh ta thì cô đơn vắng vẻ, chỉ ngồi cùng Thân Nhã ở một góc.
Chiếc váy màu xanh mà Thân Nhã đang mặc trên người cô ta từng thấy và cũng từng ướm thử, nhưng vì cô ta không được trắng lắm nên nghĩ sẽ không hợp.
Nào ngờ khi mặc lên lại đẹp đến thế, như có tiên khí vờn quanh, biết vậy thì lúc đó dù có không hợp đi nữa cô ta cũng sẽ mua.
Lâm Nam Kiều lại đưa mắt nhìn chăm chú Hoắc Đình Phong một hồi, sau đó mới dời sang chỗ khác.
Trần Vu Nhất hơi liếc qua hai người ngồi trong góc, đôi mắt khẽ híp lại, mới hai tháng không gặp mà cô đã thay đổi đến mức đáng kinh ngạc.
Lâm Nam Kiều thấy anh ta liếc nhìn qua đó bèn thấp giọng nói: “Người đàn ông ngồi cạnh chị Thân Nhã ấy, dạo trước họp lớp em từng gặp rồi…”
“Thế à?” Giọng Trần Vu Nhất bình thản, nghe có vẻ như chẳng buồn quan tâm nhưng ánh mắt dường như lại như có như không mà liếc qua.
“Tối đó chính người đàn ông ngồi bên chị Thân Nhã đã đến đón chị ấy, mọi người đều nói chị Thân Nhã được bao nuôi, mà chị ấy cũng không phủ nhận…”
Lâm Nam Kiều cố tình nhấn mạnh câu này.
Bao nuôi?
Ánh mắt Trần Vu Nhất khẽ lay động, bàn tay cầm ly rượu có vẻ siết chặt hơn.