Chương 996
Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của đám đàn ông dường như đều dán lên người Thân Nhã, hơn nữa cô ta cũng có thể thấy rõ ánh mắt của các cô gái đều đang nhìn về phía người đàn ông lịch lãm kia.
Không thể ngờ rằng tiêu điểm của bữa tiệc này lại là Thân Nhã và người đàn ông kia!
Mới đầu Lâm Nam Kiều nói với Trần Vu Nhất là Thân Nhã được bao nuôi, Trần Vu Nhất còn không tin!
Nói thế nào đi nữa trước đây anh ta và Thân Nhã cũng từng có mối tình bảy năm với nhau, đối với nhân cách của Thân Nhã , anh ta tự cho là mình hiểu rõ.
Cô ta không phải loại phụ nữ dễ dãi, chứ đừng nói là được người khác bao nuôi…
Thế nhưng ban nãy khi vừa nhìn thấy vết hôn hiện rõ trên cổ Thân Nhã, trái tim Trần Vu Nhất dao động, không còn dám chắc nữa…
Cô ta không phải là người dễ dãi, về chuyện đó cũng vậy, nói tóm lại là kiểu người khá truyền thống.
Anh ta còn nhớ, ngày trước khi đi xem phim Mỹ với cô ta, trong phim có rất nhiều cảnh trai gái quấn quýt. Lúc ấy, cô ta ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn thẳng, về đến nhà còn trách anh ta không biết xấu hổ, nhiều phim như vậy sao cứ phải chọn bộ này?
Điều quan trọng hơn hết là hai người họ yêu nhau bảy năm trời, bên nhau bao lâu, giờ đây mới chỉ chia tay có hai tháng, cô ta đã quên sạch cảm tình ban đầu, lên giường cùng người đàn ông khác?
Trần Vu Nhất không tin!
Nhưng sự thật là vết hôn trên cổ Thân Nhã còn đó, trên người đàn ông kia cũng có dấu vết bị móng tay cào thấy rõ mồn một, không phải được bao nuôi thì là gì?
Vậy nên trong suy nghĩ của Trần Vu Nhất, Thân Nhã chắn chắn đã được bao nuôi!
Trừ cái này ra, anh ta không thể nghĩ ra lý do nào khác giải thích cho việc Thân Nhã ngủ với người đàn ông kia chỉ
Có rất nhiều người đến mời Thân Nhã khiêu vũ nhưng cô đều mỉm cười từ chối tất cả, sau đó ngồi trên sô pha nhàn nhã uống rượu vang.
“Cô gái xinh đẹp này, tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?” Âu phục phẳng phiu, giọng Hoắc Đình Phong dịu dàng, dáng người cao lớn hơi khom xuống, bàn tay đưa ra trước mặt cô, vô cùng lịch thiệp.
Thân Nhã bị trêu chọc liền bật cười, lắc đầu.
“Là thục nữ thì không nên một mực từ chối lời mời của người khác như thế…” Hoắc Đình Phong mấp máy môi.
Cô nheo nheo mắt, đặt rượu vang lên bàn: “Anh biết mà, em không biết khiêu vũ, lần trước giày da của anh suýt bị em giẫm hỏng đó.”
“Anh tin em có tiến bộ…”
Thân Nhã bĩu môi: “Ngay cả em còn không tin bản thân mình.”
Hàng mày thanh tú nhíu lên, anh lại mở lời lần nữa: “Em sẽ không làm anh thất vọng…”
Đã nói đến nước này rồi, Thân Nhã cũng không từ chối nữa, chỉ nói một câu: “Làm hỏng giày da của anh, em không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé.”
Cô đặt tay vào bàn tay phải của anh, mười ngón tay đan xen. Cánh tay ấm áp của Hoắc Đình Phong vòng qua eo cô, đưa cô ra sàn khiêu vũ.
Trong sàn khiêu vũ có rất nhiều người, Thân Nhã hơi hoảng hốt, chuyện khiêu vũ cô thật sự không rành.
“Tự tin sẽ làm bước nhảy của em tỏa sáng…” Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu, dường như rất quan tâm: “Cứ giao cơ thể của em cho anh, sau đó thoải mái di chuyển bước chân, em sẽ trở thành người khiêu vũ thu hút nhất ở đây…”
“Em không biết làm.” Cô nói. Tuy miệng anh nói đơn giản là thế nhưng đến lúc làm lại khác xa một trời một vực.