Tiểu Nghi đi đến tủ thu dọn quần áo của mình, Ấn Khánh vẫn ngồi đó không nhìn lấy cô một cái.
Như vậy càng tốt, cả hai cứ vậy mà lướt qua đời nhau.
Hai tay bên hông anh siết chặt lại, hiện tại anh rất tức giận. Không phài giận vì cô đánh anh mà là cô vẫn không hiểu anh.
Tiểu Nghi thu xếp đồ đạc liền đi nhanh ra khỏi phòng, suốt quá trình cô không quay lại nhìn anh thêm lần nào.
Làm thủ tục xuất viện xong, cô ôm lấy túi đổ thd thần đi trên đường.
Cuộc sống một mình lại tiếp tục bắt đầu, những chuyện đã qua hãy cho nó vào dĩ vãng.
Tiểu Nghi lắc đầu cười chua xót."Minh nên biết rõ thân phận minh ở đâu từ sớm, để
không có kết cục ngày hôm nay."
Tay không tự chủ được đưa lên chạm vào ngực trái của mình.
"Nhưng ở đây dau quá."
"Biết đau rồi sao?"
Cô giật mình vì sau lưng có tiếng nói, quay lại chưa kịp nhìn xem là ai thì thân thể đã bị nhấc lên, đầu chúi xuống đầu khiến cô có chút choáng váng.
Tay đánh vào lưng người đàn ông.
"Anh làm gì vây? Thả tôi ra."
Ân Khánh nở nụ cười thích thú, tiện tay đánh lên mông cô thật mạnh.
Hành động của anh khiến Tiểu Nghi đỏ bừng cả mặt,cô ngại ngùng nhắm chặt mắt lại.
Tại sao người đàn ông này lại làm chuyện như thế với cô khi đang ở nơi công cộng như thế này chứ?
Ân Khánh đặt cô vào trong xe, Tiểu Nghi không chịu
giãy giụa la lớn,
"Anh định mang tôi đi đầu thế, buông tôi ra."
Ân Khảnh cố định thân thể cô lại, tay đặt sau lưng Tiểu Nghỉ dùng chút lực ép cô sát về phía minh. Tiểu Nghi có thể nghe rõ được hơi thờ của anh phả vào mặt minh, mang tai cô chợt nóng lên, mặt quay sang hướng khác.
Ân Khánh đưa tay nâng mặt cô lại, miệng khẽ nhếch lên.
"Muốn trồng đầu có dễ, em còn non lắm không quamặt được anh đâu."
Tiểu Nghỉ trừng mắt, hết mũi với anh.
"Anh đang nói diễn khủng gì vậy, tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu."
Tay anh bóp mạnh hai bên má của cô, khiến Tiểu Nghi không thể lên tiếng được nữa.
"Anh năm nay ba mươi ba tuổi, còn em chỉ vừa bước sang tuổi hai mươi ba."
"Anh ở trên thương trường lâu, đầu đá kịch liệt không biết bao nhiêu lần."
"Những kè ninh bơ, giả nai ở trước mặt anh cũng
không hiểm. Cho nên với mấy chiêu trò đó của em đối với anh nó chẳng là gì."
"Vi thể, em nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Nêu không, anh sẽ không tha cho em dễ dàng như vậyđâu."
Tiểu Nghi trợn to mắt, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh. Cô thờ phì phò, nghien răng nhìn An Khánh nói:
"Tên khôn, anh dừng có mà uy hiếp tôi. Tôi sẽ báo với cảnh sát bắt anh vì tôi bắt người trái phép.,"
Lời nói thốt ra thì cứng rắn nhưng nội tâm Tiểu Nghi đang gào khóc dữ dội.
Sao số cô lại xui như thế, đụng phải người không dễ chơi như vậy.
Anh vỗ nhẹ lên má bánh bao của cô mấy cái, giong cợt nhã cứ thể vang lên.
"Em cử đi bảo, xem có ai giúp em không? Đừng quên
thân phận của anh không tầm thường."
"Lưu manh, khốn nạn, bỉ ổi, thối tha,...ưm"Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt An Khánh đang phóng đại trước mặt mình, anh vậy mà lại hôn cô.
Ân Khánh nhíu mày không vui, tách môi mình ra, lưỡi đưa ra nhẹ nhàng liềm cánh môi.
Trông bộ dạng của anh bây giờ nói bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu, Tiểu Nghi không nhịn được khẽ nuốt nước miếng. Mắt không tự chủ được nhìn yết hầu đang di chuyển lên xuống của Ân Khánh.
Nhìn bộ dạng mê trai của cô, khỏe môi anh giật giật, cổ nhịn cười, mặt tỏ ra lạnh lùng.
Tiểu Nghi chép miệng, mặt có chút không được tự nhiên, mắt đào qua đào lại lia lịa, lắp bắp nói:
"Anh...ai cho anh tự tiên hôn tôi như thế?"
Ảnh Khánh kể mặt lại gần cô, giong trắm ấm thàn nhiên thốt lên,"Đâu phải lần đầu chúng ta hôn nhau."
Mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể bất động tại chỗ, vừa then thùng vừa tức giận.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà cô không hay biết bản thân đã bị chờ về nhà người ta từ lúc nào.
Bây giờ Tiểu Nghi đang ngồi