Tiểu Nghi có chút ân hận, anh tuy có nhẹ nhàng nhưng dưong như nhịn lâu quá mà muốn cô đến chết di sống lại.
Ân Khánh mang cơm vào phòng cho cô, anh đặt khay lên kệ. Cẩn thận đỡ lấy cô ngồi lên.
Tiều Nghi mặt ai oán nhìn người ngồi trước mặt minh.
Sao tinh thần của Ân Khánh lại tươi rói như thế?
Không giống như mình đứng lên còn không nổi.
Ân Khánh biết mình quá trớn nên khiến cho Tiểu Nghi khó chịu, anh đâu có ngờ mình làm là tới cô nằm trên giường mấy ngày như vậy. "Đừng giận nữa, là anh không tốt không kiểm chế khiến em chịu khổ." "Anh còn nói, sớm biết vậy em sẽ không nhẹ dạ cho anh." “Em đừng có nghĩ đến nữa, lần sau anh sẽ diều chinh lại tiết chế của mình. Em qua ăn cơm đi, không có thể sẽ không bình phục lại nhanh chóng."...
Ban ngày anh đi làm cô ở nhà, ban đêm cả hai sẽ ôm nhau ngủ.
Tiểu Nghi thấy sự việc tiến triển khá nhanh, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng.
Tay ôm chặt lấy eo An Khánh, anh càm nhận được cô cử động trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc đen suông mượt của cô rồi khẽ nói: "Sao vậy? Em khó ngủ sao?"
Tiểu Nghi lắc dầu, chòm người lên, đặt tay lên ngực
Ấn Khánh.
Ánh mắt phức tạp nhin anh, An Khánh nhìn cô, đoi cô lên tiếng trước,
Tiểu Nghi suy nghĩ giây lát mới chậm rãi thốt lên: "Em có chuyên này muốn hỏi anh lâu rồi, thật sự... trong lòng anh... có em sao?"
Hai đầu chân mày anh nhíu lai, ánh mắt không vui nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Đã đến bước này rồi còn hỏi anh vớ vần như thế này. "Thật sự muốn anh trà lời?"
Tiểu Nghi gật đầu một cách kiên định, cô muốn anh chính miệng thừa nhận tình cảm của mình. Hai từ thay thế nó luôn xuất hiện trong đầu cô, chuyện lần đó cô không thể không để ý được. “Nếu yêu em, xin anh đừng để bóng hình cô gái khác cùng ở chung với em." "Em là con người cũng biết khó chịu, hon nữa không một cô gái nào thích minh bị gọi hai từ thay thế."
Ân Khánh lật người, đặt cô nằm dưới thân, anh khẽ hôn lên trán cô.
Ánh mắt chân thành, lời nói chắc nịch, anh từ tổn nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Anh yêu em, đó là sự thật hiện tại và mãi mãi sau này cũng chi như vậy." “Mối tình mười hai năm là thật, anh yêu say đắm cô gái ấy cũng là thật." "Nhưng... người hiện tại và sau này anh yêu chỉ có mình em."
Mắt Tiểu Nghị đỏ lên, cô có thể thấy được đáy mắt anh nhìn minh rất thâm tình.
An Khánh với tay lấy điện thoại, Tiểu Nghi nhìn anh khó hiểu. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t
Anh làm gì thế?"
Anh đưa ngón trỏ đặt lên môi cô ý chỉ kêu cô im lặng,
Tiểu Nghi nằm lấy góc áo của anh chờ đợi.
An Hạ bên này đang chơi đùa với con gái thì nghe tiếng điện thoại gọi đến.
Hai chữ Ân Khánh hiện rõ trên màn hình khiến cô vui mừng bắt máy ngay. [Cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi sao.]
Là giọng một người phụ nữ, cô ấy khi nói chuyện với anh rất dịu dàng không chua ngoa như cô.
Tiểu Nghi có chút tủi thân, cô sam mặt không nhìn anh nữa.
An Khánh nâng mặt cô lên, miệng nở nụ cười nhẹ. "Anh muốn báo em một tin vui, anh sắp cưới vợ." [Thật sao? Anh đang nói thật hay nói đùa với em vậy?] [Nếu vì chuyện đó mà nói dối thì em không thích đâu.]
An Hạ vui vẻ khi nghe thông báo tin vui, nhưng thấy chuyện xày ra quá nhanh cô có chút nghi ngờ anh đang cổ khiến cô nhẹ lòng chuyện ngày xưa.
Ấn Khánh bật cười, tay thàn nhiên vuốt ve mặt Tiểu
Nghi. "Anh nói thật, không tin em xem đi."
Anh quay điện thoại về phía Tiểu Nghị, rất nhanh khuôn mặt trái xoan, hai má phúng phính của cô đập vào mắt An Hạ.
Lúc này An Hạ mới hoàn toàn chấp nhận lời anh nói, mừng rỡ nói lớn. cô
Anh tranh thủ lắm đấy, cô bé ấy bao nhiêu tuổi vậy sao em nhìn còn non quá.] (Anh đừng có nói với em là trâu già gặm cỏ non nha.]
Tiểu Nghi ngại ngùng cùng bất ngờ, cô chưa từng nghĩ Ân Khánh lại công khai cô với người anh từng yêu sâu đậm như vậy.
Nhưng khi nghe được