An Khánh cấm chặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn năm cười nghiêng ngà, riêng mặt Tiểu Nghi đã nhăn đến lợi hại.
Cảm nhận được luồng khí lạnh bao vây, anh vội xoay người nhìn cô. Ngồi thẳng người bày ra bộ dạng làm nung. "Bà xã em đừng giận nữa." "Ai kêu em cứ suy nghĩ vu vơ nên anh mới làm thế."
Tiểu Nghi hất mắt anh ra, lồng ngực thở phập phồng lên xuống, đưa tay chỉ thằng vào mặt anh. "Được lắm Hoàng Ân Khánh, anh đem giấy về cho em ký đã đành đi, còn gọi người đến canh chừng em rồi bản thân tự đi đến cục dân chính đóng con dấu." "Anh có coi trong em không hà?" Anh bày ra bộ mặt oan ức, nhỏ giọng nói: "Không phải em dọa muốn bỏ anh đi sao? Anh chỉ vì chuyện đó mà phòng bị thôi.”
Tiểu Nghị tức không nói nên lời, cô ôm lấy ngực ngồi xuống quay lưng về phía anh.
Ân Khánh mặt dày nhích người lại gần cô, ôm lấy từ phía sau, tay còn cẩn thận đặt lên bụng xoa xoa. "Em đừng giận nữa, con sau này sinh ra sẽ có khuôn mặt cau có giống như em đấy."
Anh chồm người lên hôn lên đôi má của cô thật mạnh, đẩy cô ngã xuống giường bản thân chống tay nằm lên người cô.
Hai mắt chạm vào nhau chứa bao nhiêu ái tình.
Tiểu Nghi mim cười đưa tay ôm lấy cổ anh, giọng có chút hồn dỗi pha chút cũng nịu, "Người chồng như anh thật sự chọc cho em tức chết mà." "Sẽ không có lẩn sau."
Anh củi đầu chôn mặt vào ngực cô, sự mêm mại khiến anh không muốn thối lui. Tiểu Nghi bị anh chọc đến cơ thể ngứa ngáy nhưng không có cách nào đấy anh ra được, đành mặc kệ để anh làm loạn trên người.
Hôn lễ được cử hành tại Paris, một đất nước lãng mạn. Tất cả bạn bè, người thân đều có mặt.
Ba mẹ Tiểu Nghi đi vào phòng cô dâu, nhìn con gái hôm nay thật xinh đẹp, lộng lẫy ông bà vừa vui mừng vừa buồn tủi. Mừng vì con có được người chồng tốt, gia đình chống yêu thương
Buồn vì con gái sắp rời xa minh.
Nhìn ba mẹ nước mắt ngắn nước mắt dài đứng một bên lặng lẽ rơi, Tiêu Nghỉ chua xót, dang hai tay về hai người nghẹn ngào thốt lên: "Ba me."
Ông bà Ngô đến ôm lấy con gái, tay xoa nhẹ tấm lưng trần của cô. "Con gái ngoan, sắp làm vợ người ta rồi không được nhõng nhẽo."
Bà Ngô vừa lên tiếng dặn dò con gái vừa lấy tay lau nước mắt cho cô. Ông Ngô xoa nhẹ lên mái tóc của cô.
Đứa con gái này nuôi hơn hai mươi năm, nói lãy chống là lấy. Ông con chưa kip chuẩn bị tinh thần đã phải tiễn con gái về nhà người ta. "Ba mẹ đừng có khóc, con sẽ đau lòng." "Được được ba mẹ không khóc."
Bàn tay đẩy nếp nhăn theo năm tháng của ông Ngôn chậm rãi lau đi từng giọt nước mắt, ông không để cho con gái thấy bộ dạng của ông như bây giờ, sợ cô không chịu được mà bật khóc.
Bà Ngô nắm lấy tay cô, tay xoa nhẹ cái má min màng nhò giọng căn dặn. "Nhớ là làm dâu rồi con không được ngang bướng không nghe lời có biết không? Dù cho mọi người có yêu thương con như thế nào đi nữa cũng không được hách lối." "Con biết rồi, ba me dừng có lo." Đến giờ, Tiểu Nghi khoác lấy tay ông Ngô từ từ bước về phía trước, nơi mà An Khánh đang đứng đợi cô, Nhìn người đàn ông minh hết mực yêu đang đứng đó mim cười hạnh phúc nhìn mình, anh đã đứng không yên mà muốn tiến tới nắm lấy tay cô, đáy lòng cô thật sự vui mừng.
Giây phút được bàn tay to lớn của anh bao lấy, bên tai nghe được lời căn dặn của ba dành cho anh. "Con phải đem lại hạnh phúc cho con gái của ba có nghe không? Nếu như con bé chịu ủy khuất ba sẽ mang nó về bên cạnh."
Ân Khánh nhìn ba vợ gật đầu, trà lời một cách dứt khoát. "Con sẽ không làm ba thất vong."
Cô thoáng nhìn qua, ba lại rơi nước mắt, ông nhanh chóng quay người bước xuống bục, nhưng cô biết ông dang lén khóc để