An Hạ kêu thuộc hạ thả anh ta ra, không nói điều gì chỉ hất tay một cái.
Nhận được lệnh của cô, bọn họ xúm lại đánh loạn xạ trên người Lâm Gia Hào. Anh ta chỉ biết co người lại, từng kí ức mình bị ức hiếp ngày xưa cứ thể chảy qua đầu anh.
Nỗi sợ hãi cùng tủi nhục bao lấy anh ta, Lâm Gia Hào rống lên, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt đỏ ngầu.
"Tránh ra, không được động vào tao." Anh ta đẩy hết đám bọn họ ra, lao đến đẩy ngã An Hạ xuống đất. Giờ đây lí trí của anh ta đã mất hết, chỉ biết điên loạn đánh lên người An Hạ.
Cô không kịp đề phòng, bị anh ta đánh mấy cái lên người. Sức lực của anh ta quá mạnh khiến cô không thể chống đỡ, người mất đi nhận thức e rằng khó mà khống chế được.
Đám thuộc hạ của cô xông đến đầy anh ta ra, An Hạ vội cứu lấy hơi thở của mình. Một tên đi đến đỡ cô lên ngồi xuống ghế. "Quốc chủ có sao không? Có cần kêu người đến xem xét."
"Không cần."
An Hạ lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Lâm Gia Hào đang vung vẫy kịch liệt. Tại sao hắn ta lại phản ứng gay gắt như vậy? Nếu bị đánh đau cũng không có trạng thái đó. “Đi điều tra thân phận của Lâm Gia Hào và Lâm Uyển Nhi từ lúc sinh ra cho đến giờ cho tôi." “Vâng.”
Cô đi lại, đẩy bọn họ ra. Nắm lấy cổ áo anh ta kéo lên.
"Anh phản ứng cái gì? Lúc anh đánh Chu Hạo, đánh tôi anh có cảm giác được cơn đau không?" “Đi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, Lâm Gia Hào anh đừng có nghĩ bản thân mình vô tội.” Anh ta ôm lấy đầu, co cơ thể lại miệng lẩm bẩm. “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi."
Cô hít một hơi thật sâu, đứng lên rời đi. Nhìn bộ dạng của anh, cô thật sự không nở ra tay.
Bên kia Chu Hạo thật sự bị Uyển Nhi chọc cho tức giận, anh không giày vò cô ta chỉ cho người nhốt lại.
Lâm Uyển Nhi không chịu được cảnh này tối ngày la hét.
"Các người thả tôi ra, tôi sẽ kiện các người tội bắt người phi pháp.”
Hằng ngày sẽ có người thay phiến đến đưa cơm cho cô ta và không nói thêm lời nào. Thời gian đầu Uyển Nhi hất đổ hết không chịu ăn một hạt cơm mà bọn họ mang đến, nhưng dần dần cơ thể cô chống cự không được nữa, chấp nhận với cuộc sống đang diễn ra.
Chu Hạo nhìn qua máy quay, thấy được những hành động của cô ta. Anh không chút động lòng chỉ đưa tay gõ mấy cái lên bàn, bộ dạng như đang thưởng thức một vở kịch.
Một thuộc hạ đi đến sau lưng anh, nhìn vào màn hình khó hiểu hỏi:
"Chúng ta không giải quyết luôn cô ta như vậy đỡ gặp phiền toái”
Mắt anh vẫn dán chặt lên màn hình, thản nhiên trả lời.
"Nếu giết cô ta thì quá dễ dàng, hành hạ nó mới thú vị."
“Cậu đừng xem thường, cảm giác bị nhốt không có lối thoát nó còn đáng sợ hơn là chết." Cậu ta nghe hiểu những gì anh nói, gật đầu im lặng đứng sang một bên.
Chu Hạo nâng nhẹ khóe môi, mí mắt từ từ nâng lên nhìn về phía trước.
Cô ta dám đụng vào An Hạ muốn anh bỏ qua dễ dàng như vậy đừng có mơ tưởng.
Mãi hơn một tuần trôi qua, Chu Hạo đi xuống căn hầm nhốt Uyển Nhi. Thấy anh xuất hiện cô ta không kích động như ban đầu nữa mà nhắm mắt lại không để ý đến anh.
Chu Hạo đi đến gần, từ trên cao nhìn xuống nói giọng khiêu khích.
“Đầu hàng số phận sớm như vậy sao?"
"Nếu cô có chút ăn năn tôi có thể suy nghĩ cho cô
một con đường.” Uyển Nhi xoay người đưa lưng về phía anh.
"Người như anh, chó nó tin."
Bị cô ta xem thường, anh không hề tức giận còn thích thú cười lớn. Uyển Nhi cuối cùng cũng quay lại nhìn anh, cô ta không hiểu anh lại muốn giở trò gì.
"Bắt cô ta ra."
Chu Hạo đi lại ghế ngồi xuống, ngón tay xoay tròn chiếc nhẫn trong tay.
Uyển Nhi bị đẩy mạnh ngã xuống sàn, bàn tay bị rách một mảng, máu bắt đầu rỉ ra nhưng cô ta không rên la nửa lời.
"Đêm đó cô cho người cường bạo An Hạ, rồi phái người trừ khử cô ấy. Cô nói xem