An Hạ ngạc nhiên khi anh nói câu như thế với mọi người, dù có đóng kịch đi nữa, thì cũng không nên nói mấy câu thân mật đến vậy chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì trên eo xuất hiện cảm giác có một bàn tay đang chạm vào,
An Hạ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn xem ai thì bắt gặp ngay ánh mắt thâm tình đầy yêu thương của anh đang nhìn mình.
Cô đưa khuôn mặt ngơ ngác ra nhìn Chu Hạo, cô không tin vào mắt mình rằng hình ảnh đang xuất hiện trước mắt cô đây là sự thật.
Từ khi nào mà anh lại đưa ánh mắt đó nhìn về phía cô? Cưới nhau hơn một tháng mà cô chỉ thấy được trong con mắt ấy hiện lên tia ghét bỏ, chán ghét và phẫn nộ, cô có đang nằm mơ hay không?
Chu Hạo khẽ nhếch môi khi thấy biểu cảm đó của cô. Anh chỉ làm chút hành động thân mật mà đã khiến cô đứng bất động rồi à?
Bàn tay anh nắm chặt lấy eo cô kéo cô sát vào người mình, đầu cúi xuống ở trên đỉnh đầu cô hôn nhẹ một cái. Trên mặt nội Chu và Thiên Băng hiện rõ sự vui sướng trên đó, làm sao họ không vui khi thấy cháu trai và anh trai của mình lại yêu thương vợ đến thế.
Hành động này của anh đã gạt bỏ được sự nghi ngờ của mọi người về cuộc hôn nhân ép buộc không tình yêu này. Tổng Lệ thì tức giận nằm chặt tay lại, tại sao con trai bà nói yêu Uyển Nhi mà giờ lại chấp nhận người vợ không môn đăng hộ đối này chứ?
Bà không cam tâm, bà muốn hỏi rõ mọi chuyện với anh trước mặt bao nhiêu người.
"Chu Hạo, con quên là người con yêu là Uyển Nhi à?"
Mũi anh vừa chạm đến những sợi tóc mềm mại của cô thì lập tức mùi hương bạc hà thoang thoảng cứ thế mà truyền đến khứu giác nhạy cảm của anh.
Mùi hương này tạo cho anh cảm giác được sự nhẹ nhàng, dễ chịu khi ngửi thấy.
Đang giữa lúc cảm nhận những thứ mà cô mang đến, thì nghe được câu nói của mẹ mình mà bất giác hoàn hồn lại, anh sao lại quên mình đang diễn kịch chứ, mà là kịch thì không phải thật.
Anh không được để ý quá nhiều về cô, bởi cô chỉ là công cụ để anh chống đối với bà nội mà thôi. Anh quay qua nhìn mẹ mình nhưng tay không quên đưa lên xoa đầu cô.
"Con đã có vợ rồi thì sao có thể nghĩ đến người con gái khác được hả mẹ?"
An Hạ đã lấy lại được tinh thần, sau khi nghe anh nói môi khẽ giật giật, trong lòng thì đang mắng chửi khinh bỉ anh cả ngàn lần.
Cô nghĩ anh ngoài làm Tổng giám đốc một tập đoàn lớn thì nên đi làm thêm ngành diễn viên thì hơn, đóng đạt đến thế cơ mà.
Từng lời nói hay cử chỉ đều đối với cô một cách nuông chiều và bảo vệ.
Và chỉ có mình cô mới biết được sự thật đằng sau màn kịch này thôi, cô đứng yên đó không có ý định nói câu nào, bởi vì cô muốn anh tự mình đối phó với mẹ của anh. Cô không phải là một đứa sợ mẹ chồng mà là cô đang tôn trọng người lớn cho phải phép thôi.
Điều cấm kị trong cuộc đời của cô chính là câu chuyện về mẹ chồng nàng dâu, một chuyện mà khi nhắc tới cô con dâu nào cũng phải ngán ngẫm.
Cô có cái nhìn hiện đại, nhưng cô vẫn muốn nói rằng trong xã hội tiên tiến như ngày nay, việc xung đột giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng không còn gì là quá xa lạ, mặc dù bây giờ gặp cảnh đó rất ít nhưng vẫn còn.
Cô đã từng nghĩ không biết bao nhiêu câu hỏi khi gặp phải tình huống này rồi.
Trước khi làm mẹ chồng thì người phụ nữ ấy cũng đã trải qua hành trình làm dâu của mình, chưa kể đến tận bây giờ vẫn mang thân phận đó. Vậy hà cớ gì mà phải đối xử không tốt với cô con dâu của mình vì cô gái ấy được xem là dâu đời sau của bà rồi, vẫn là chăm sóc mẹ chồng như cách bà đã chăm mẹ chồng của mình thôi.
Vì thế, thay vì tạo ra những sức ép cho con dâu của mình, thì mình yêu thương nó nhiều hơn, nhưng mà trong xã hội bình thường họ có thể hiểu và thông cảm.
Còn ở giới