Sau khi bị Chu Hạo phí đi hai chân, Uyển Nhi tìm đến anh trai của mình là Gia Hào để mong anh cứu giúp mình.
Gia Hào lo lắng và cảm thấy tức giận khi thấy Uyển Nhi biến thành bộ dạng này, trên người cô bê bết máu. Anh bể ngang người cô lên đi vào trong nhà rồi gọi bác sĩ riêng đến khám.
Gia Hào nắm lấy tay Uyển Nhi hỏi:
“Vì sao em ra nông nỗi này? Là ai đã hãm hại em?"
“Nói cho anh nghe, anh đi đòi lại công bằng cho em"
Uyển Nhi bày ra bộ mặt oan ức, ôm lấy cổ anh trai của mình khóc nức nở.
“Em bị Chu Hạo cho người bắn vào hai chân, anh tavì à tình nhân kia mà nở ra tay với em, bắt em phải
liết một chỗ không đi lại được.
Gia Hào thương em nên nghe những gì Uyển Nhi nói lập tức tin ngay, gần xanh nổi đầy trên trán. Anh cung tay lại thành nằm đấm đập thật mạnh xuống nệm.
"Sao tên đó có thể bị ổi như vậy."
“Ngoan, anh hai sẽ đòi lại những gì mà họ đã làm với
em."
Gia Hảo xoa đầu, dỗ dành Uyển Nhi cho cô bớt đau đớn. Cảm giác mất đi đôi chân thật khủng khiếp, anh không thể tưởng tượng được sao này Uyển Nhi sẽ
như thế nào.
Thấy Gia Hào thật sự nghe những gì mình nói, ảnhmát có thoảng hiện ý cười
Khoảng thời gian sau đó, tâm trạng của Uyển NH ngày càng tệ đi vì đôi chân hoàn toàn mất đi cảm giác. Gia Hào đau lòng quyết tâm tìm tung tích của An Hạ để trả thù cho em gái của mình.
Uyển Nhi được Gia Hào xin gia đình cho theo họ Lâm và được sự chấp nhận.
Ông trời quả không phụ lòng khi đề An Hạ chủ động
đến tìm anh đề đề nghị cùng nhau hợp tác xây dựng
Tàng Kiếm.
Nhận được tin anh hai đã tiếp cận được An Hạ, khuôn
mặt Uyển Nhi tươi cười hẳn lên, mắt nhìn ra cửa sổ đăm chiêu, miệng từ tốn nói từng chữ"Rồi có sử bại dưới tay tôi."
Quay lại hiện tại.
Chu Hạo nhìn cô ta cười cợt, miệng không tự chủ
được buông lời cay đắng.
"Mất đi rồi mới biết hối hận, có muộn không?"
Uyển Nhi không quan tâm đến anh, trong mắt hiện tại chỉ chứa đầy thống khổ. Cô ta không còn để ý những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Bất chợt Uyền Nhi ôm lấy đầu mình, mặt ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo, miệng liên tục lầm bầm
gì đó.
“Anh hai, anh hai"Chu Hạo nhìn hình bóng có ta tiểu tụy chỉ biết lác đầu, từng kí ức về hai người chợt thoáng qua trong
dầu anh.
Người con trai năm đó mất đi ánh sáng vì có cô ta mà bản thân anh được thoát khỏi màn đêm tăm tối. Dù cho Uyển Nhi có gây ra tội ác gì đi nữa, anh vẫn nợ cô ta một ân tình, nếu năm đó không có Uyển Nhi có lẽ anh vẫn còn đang lạc lối ở một nơi nào đó.
“Chu Hạo, anh có thích ngắm trăng không?"
Chu Hạo đưa tay vuốt tóc Uyển Nhi, trong mắt hiện
rõ sự nuông chiếu.
“Anh rất ít khi nhìn lên bầu trời về đêm, nên không có
sở thích ngắm trăng"
Uyển Nhi ôm lấy eo anh, đầu dựa vào ngực Chu Hạo.Đôi mắt long lanh nhìn lên bầu trời, hôm nay trắng rất
tròn và sáng.
“Em lại rất là thích "
“Những lúc em buồn, cảm thấy cô đơn chỉ có mặt
trăng làm bạn với em. Chỉ có nó luôn lắng nghe
những tâm sự mà em muốn kể"
“Khi còn ở cô nhi viện, mỗi khi vào dịp trăng tròn em
lại rất vui như có bạn đến thăm em, trò chuyện với
em vậy."
“Từ lúc anh trai rồi đi, số lần em trò chuyện với trăng
ngày một nhiều.
Chu Hạo hôn nhẹ lên mái tóc Uyền Nhi, anh bắt đầu
ngắng đầu lên, quan sát thật kĩ trắng hôm nay nhưthể nhỏ,
"Từ nay về sau đã có anh bầu bạn, em không còn cả
đơn nữa."
Uyển Nhi khẽ gật đầu, mặt hơi ửng đỏ nghẹn ngào
nói:
“Cảm ơn anh đã đến bên em, cho em biết được sự
yêu thương là như thế nào."
“Ngốc, anh mới là người cảm ơn em mới đúng."
"Không có em, anh đã không thể tự mình bước ra
khỏi ánh sáng."
Uyển Nhi đẩy anh ra, cặp mắt to tròn, cười đến nhịp
mắt đi nhìn