Sau khi sang Pháp, Uyển Nhi và Gia Hòa nhanh chóng được làm thủ tục nhập viện, so với tình trạng của Gia Hảo thì Uyển Nhi nhẹ hơn, có thể nói là may mắn vì viên đạn năm đó không trúng chỗ hiểm.
Hai người được sắp chung một phòng, ông bà Lâm chạy tới lui sắp xếp mọi thứ cho hai đứa con.
Khoảng thời gian qua Uyển Nhi có thể cảm nhận được gia đình họ Lâm thật sự dành sự yêu thương đối với cô nhiều vô tận, ông bà bao dung bỏ qua hết những lỗi lầm mà cô đã gây ra.
Đến bây giờ Uyển Nhi có thể nở nụ cười hạnh phúc được rồi, giấc mơ của cô cuối cùng cũng thành sự thật.
Có nghiêng người chống tay lên đầu nói chuyện với Gia Hào. “Anh hai, anh đừng có lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em tin anh có thể đi lại được.
Gia Hào nhìn cô nhẹ gật đầu, anh biết tỷ lệ cuộc phẫu thuật này thành công rất thấp, nhưng thấy mọi người hi vọng nhiều quả anh không nỡ khiến họ thất vọng. “Em cũng phải cố lên, chúng ta cùng nhau vượt qua chướng ngại này."
Uyển Nhi nắm chặt tay hướng về phía anh nói lớn.
Cổ lên."
Ông bà Lâm lúc này từ phòng khám bác sĩ quay trở về, nhìn hai người vui vẻ như vậy ông bà cũng yên tâm được phần nào.
Bà Lâm rót nước đưa cho hai người, lời nói nhẹ nhàng, từ tổn thốt lên: "Tinh thần thoải mái như vậy là tốt, dù cho kết quả có như thế nào thì ba mẹ vẫn sẽ ở bên cạnh các con "Con cam on me."
Uyển Nhi những nhẽo ôm chầm lấy bà, cô bắt đầu có thói quen thích dựa dẫm vào người phụ nữ này rồi.
Gia Hào thấy không nhịn được trêu. “Từ khi nào em cướp mất mẹ của anh rồi?"
Biết rõ anh hai đang đùa với mình nên cô càng chọc anh hơn, ôm chặt lấy bà Lâm, cái đầu dụi dụi trong ngực bà. "Em thích thể đây, anh hai ghen tị sao?" "Haha"
Ông bà Lâm nhìn hai người đã lớn từng tuổi này rồi mà còn có thể trẻ con đến mức như thể chỉ biết lắc đầu bất lực.
Hôm sau Uyển Nhi và Gia Hào được đẩy vào phòng giải phẫu, bên ngoài ông bà Lâm lo lắng đi tới đi lui, Bà Lâm ngồi xuống ghế chờ, hai tay chắp lại miệng liên tục niệm phật mong cho hai đứa con ngoan của bà có thể thành công bước ra, cho chúng nó có cuộc sống bình thường như bao người.
Ông Lâm cũng chẳng kém là bao, ông đứng ngồi không yên cử vài giây là lại nhìn lén nhìn vào trong xem như thế nào nhưng ông cố nhìn mãi vẫn không thấy được gì.
Thời gian dần trôi qua, cuộc phẫu thuật đã kéo dài gần mười tiếng đồng hồ. Tâm trạng của bà Lâm không còn tốt như khi sáng nữa, mặt bà buồn rầu cùng sợ hãi. "Sao tụi nó lâu ra quá vậy ông?"
Ông Lâm ôm lấy vai vợ mình vỗ nhẹ trấn an bà, không trách được phụ nữ thường hay lo như vậy.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, hai ông bà gấp gáp chạy đến hỏi thăm. "Con tôi sao rồi bác sĩ" Bà bác sĩ nhìn hai người gật đầu, tháo khẩu trang ra vừa cười vừa nói: “Bệnh nhân nữ phẫu thuật thành công, ở lại bệnh viện chăm sóc một tháng, tập đi đứng sẽ mau chóng hồi phục như thường" "Chúc mừng gia đình."
Nghe đến đây hai ông bà thở ra nhẹ nhõm, nhưng nhớ ra mới có kết quả của Uyền Nhi mà chưa nghe nói về Gia Hào liền vội hỏi: “Vậy còn con trai chúng tôi? Nó và em gái cùng vào một lúc mà?"
Biết ông bà lo lắng, bác sĩ cũng không khó chịu hay tỏ thái độ gì khi bị lớn tiếng hỏi. Bà chỉ chậm rãi nói những gì mình biết cho hai người nghe, để họ bình tĩnh lại không cần lo lắng. “Tình trạng của cậu ấy nặng hơn nên cần nhiều thời gian, người nhà đừng quá lo lắng. Bác sĩ ở đây sẽ tìm cách để cứu lấy đôi chân của con hai người mà."
Bà Lâm với cúi đầu, liên tục mở miệng nói cảm ơn bác sĩ ấy.
Một lúc sau Uyển Nhi được đẩy ra, hai người vội chạy đến xem cô thế nào. Thấy con vẫn còn thuốc mê hai ông bà cùng cô về phòng sửa soạn một số thứ rồi quay lại chờ Gia Hào.