Ngồi trên xe, An Hạ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà không quan tâm đến anh.
Một lúc sau anh lên tiếng.
"Đừng nghĩ có bà nội đứng ra bảo vệ thì cô muốn làm gì thì làm.”
Cô quay qua nhìn anh, mặt không cảm xúc đáp.
"Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi chả có ý muốn can thiệp vào gia đình của anh đâu."
"Chờ cô người yêu mà anh thương yêu bấy lâu nay trở về thì tôi sẽ rời đi lập tức, không ở lại làm phiền anh đâu mà anh lo.”
Chu Hạo khế hừ một tiếng, hai chân bắt chéo lại, lưng dựa ra sau, bày ra dáng người thoải mái. "Cô chỉ là một quân cờ mà tôi lợi dụng, nên cô có đi hay ở thì quyết định vẫn phụ thuộc vào tôi.”
An Hạ không thể chịu nổi con người này nữa, mà đi qua nắm lấy cổ áo anh quát.
"Chu Hạo, anh đừng có ép người quá đáng, con người cũng có giới hạn của nó. Anh đừng có thấy tôi không nói gì thì làm tới, hạng người như anh sau này nhất định sẽ gặp báo ứng cho mà xem.”
Anh nhíu chặt đôi lông mày lại, chưa có ai dám hành động lỗ mảng như vậy với anh.
Cô hôm nay đúng là quá to gan rồi.
Anh đưa tay lên nắm lấy tóc cô kéo ra sau.
Cô kêu lên một tiếng, người đàn ông này lúc nào cũng mạnh bạo, bản thân mình làm sai mà cứ nghĩ người khác mới sai, còn mình thì luôn luôn đúng.
Anh một tay nắm tóc cô, một tay bóp mặt cô, mặt cúi xuống áp sát với mặt cô.
"Đừng bao giờ ngu ngốc mà làm hành động như khi nãy với tôi, chưa có ai dám làm vậy với tôi cả.” "Nếu không phải cô còn có giá trị lợi dụng thì cái mạng nhỏ này của cô đã mất từ lâu rồi."
Tiểu A ngồi đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu mà hết sức lo lắng cho cô, sao thiếu phu nhân của cậu lại ngốc thế.
Cô ấy ở bên Tổng giám đốc lâu rồi thì cũng hiểu tính khí của anh ấy như thế nào chứ.
An Hạ thở hổn hển đầy tức giận, anh không để ý đến mà mắt vẫn trừng về phía cô cảnh cáo.
Cô quay qua chỗ khác nhưng bị anh bóp cảm kéo lại, cuối cùng dưới sự bắt buộc của anh mà cô nhìn sâu vào đội mắt màu hổ phách ấy.
Mắt anh rất đẹp nhưng nó không phải kiểu đẹp kiều diễm, mà là đẹp của sự lạnh lẽo. Trong con ngươi ấy cô nhìn thấy được hình như có một nỗi buồn chất chứa, trong đầu cô nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ là vì cô gái ấy sao?
Nhắm chặt mắt lại, thở ra một cách nhẹ nhàng, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới nhỏ giọng nói với anh. "Anh buông tôi ra được chưa? Anh không kiếm chuyện trước thì tôi có manh động như vậy."
“Ý cô nói tôi là người gây chuyện?”
“Đó là do anh nói.”
“Cô...”
Anh rất muốn cho cô một trận nữa nhưng xe đã dừng ở
cửa biệt thự, anh đẩy mạnh cô ra, rồi mở cửa xe ra rồi đi vào.
Tiểu A thấy Tổng giám đốc không còn ở đây nữa nên mới quay người lại hỏi cô.
"Thiếu phu nhân, cô có sao không?”
Cô lấy tay xoa chiếc cổ bị anh bóp đến ứng đỏ của mình, gượng cười nhìn cậu trả lời.
"Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, thôi cũng trễ rồi, cậu quay xe về xong sau đó nghỉ ngơi đi.”
Tiểu A gật đầu với cô, cô nhận được câu trả lời thì cẩn thận mở cửa bước ra, rồi chậm rãi bước vào trong biệt thự. Tiểu A thấy cô đã vào trong thì mới điều khiển xe chạy đi.
Sáng hôm sau.
Lúc cô chuẩn bị xong mọi thứ đi xuống lầu thì được quản gia báo là anh đã đến công ty trước, vậy cũng tốt tránh gặp mặt lại khó chịu lẫn nhau.
Cô không đến công ty ngay mà đi lại bàn ngồi xuống ăn sáng cùng quản gia Lý, lúc đầu bà ấy không đồng ý vì thân phận của cô là thiếu phu nhân, còn bà chỉ là quản gia ở nhà này thôi, nên không được phép ngồi cùng.
Nhưng sau một hồi ra sức giải thích cho bà là có cô ở đây bà không cần phải quan trọng thân phận gì cả, thì đến lúc này bà mới chịu.
Cả hai ngồi ăn rồi nói chuyện, sau khi ăn xong cô còn cùng bà dọn dẹp.
Cứ như thế cô mang tâm trạng đầy vui vẻ, lạc quan đi đến công ty.
Giữa đường, cô nhận được điện thoại của Ân Khánh.
"Em nghe đây anh."
Ân Khánh đứng đưa tay vào túi quần, mắt nhìn ra ngoài cửa kính lớn trong văn phòng, từ trên đây nhìn ra vừa hay nhìn được một khoảng lớn thành phố E thu nhỏ.
Công