Chu Hạo đưa ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn hai người, sau đó lướt qua người Ân Khánh đi đến bên An Hạ. Đưa tay ra nâng cằm cô lên, môi khẽ nhếch, giọng nói thì thầm.
"Cô chưa hết giá trị lợi dụng với tôi đâu, nên đừng có mà nghĩ sẽ đi tìm tình cũ để ôn chuyện ngày xưa trước mặt tôi.”
Cậu nghe xong tức giận đi qua đánh mạnh lên má phải của Chu Hạo, đẩy cô ra sau lưng lấy thân mình chắn bảo vệ cho An Hạ.
"Thắng khốn, mày nói chuyện như thế với cô ấy sao? Mày đã bao giờ tôn trọng cô ấy chưa? Hay chỉ nói được những lời tổn thương cô ấy?”
Chu Hạo lau đi những vệt máu chảy ra từ khóe môi.
"Bởi vì cô ta là vợ của tôi.”
An Hạ thấy anh bị chảy máu, trong lòng lập tức trở nên sốt ruột. Kéo cậu ra và đi về phía anh, tay không tự chủ được mà đưa lên miệng anh, mắt nhìn qua lại kiểm tra.
"Anh có bị sao không? Có bị thương nặng chỗ nào không?”
Chu Hạo nhất thời bị sự quan tâm của cô mà đứng ngơ ra đó.
Cô là đang lo lắng cho anh sao?
Ánh mắt này không chối vào đâu được nữa, tay thì rất cần thận sợ sẽ làm anh đau.
Ân Khánh thì dường như cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, cô hình như rất để ý đến Chu Hạo. Cô thật sự đã quên đi anh và chấp nhận người chồng trên danh nghĩa này rồi sao?
Chu Hạo đã lấy lại được bình tĩnh, anh kéo cô ra.
"Đừng giả vờ trước mặt tôi.”
Nói xong cúi người xuống bế cô lên lầu, cậu thấy thế gọi theo.
"Anh làm gì đấy thả cô ấy xuống, anh dám làm tổn thương cô ấy một tôi bắt anh trả gấp ngàn lần.”
Anh vừa đi lên lầu vừa trả lời cậu một cách thờ ơ.
“Nếu cậu có bản lĩnh."
Nói xong bỏ Ân Khánh đứng đó một mình.
Sau khi anh đóng thật mạnh cửa lại, không nói lời nào quăng mạnh cô lên giường. An Hạ tuy có chút đau nhưng mà không hề lên tiếng, cô từ từ ngồi dậy, đưa khuôn mặt không biểu cảm nhìn anh.
"Anh lại muốn trừng phạt tôi theo cách đó nữa sao?"
Anh đi đến bóp chặt cắm cô.
"Cô biết sẽ bị phạt, vậy sao còn ở sau lưng tôi dây dưa với cậu ta?"
Cô gạt phắc tay anh ra, mặt quay sang hướng khác.
"Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, sự kiểm soát của anh khiến tôi quá mệt mỏi rồi. Anh đi mà kiếm cô người yêu của anh, tôi làm tốt nhiệm vụ của mình cũng sẽ rời đi, không bao giờ đụng đến những chuyện liên quan đến anh nữa đâu."
Chu Hạo khẽ bật cười, anh như hóa thành mãnh thú mà lao về phía cô, xé rách bộ váy An Hạ đang mặc trên người.
Hơi thở dồn dập cho thấy anh đang rất tức giận và không kiềm chế lại được bản thân mình.
An Hạ không chịu khuất phục bị anh hết lần này đến lần khác làm nhục bản thân nữa. Cô không nhân nhượng mà đưa tay lên, canh ngay mặt anh mà giáng xuống một bạt tay.
Mọi hành động của Chu Hạo ngay lập tức cứng đờ lại, mắt nheo lại nhìn cô. Trông anh bây giờ rất đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, như một giây sau thôi là có thể tổn thương cô ngay lập tức.
Chu Hạo bóp mạnh chiếc cằm xinh xắn của cô, nghiến răng hỏi:
"Cô dám đánh tôi?"
An Hạ sau khi ra tay thì bắt đầu có cảm giác sợ hãi, cô sợ anh mất khống chế mà làm chuyện gì không hay. Sao cô lại quên mất anh ta không phải là người có tính tình tốt kia chứ.
Ngay sau đó anh đột nhiên rống lên.
"Trả lời đi chứ, cô nay dám ra tay đánh tôi luôn."
An Hạ cắn chặt môi không hé chữ nào, ánh mắt tránh né không muốn nhìn thấy anh.
Chu Hạo làm sao có thể để cô coi thường mình như thế được. Anh đưa tay xuống kéo quần lót cô ra và mạnh mẽ đi vào. An Hạ trợn to hai mắt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để ngăn lại không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đau quá, cô bây giờ cảm thấy rất đau. Không phải đau thể xác mà là đau về tinh thần.
Tại sao vậy?
Tại sao anh luôn là người muốn làm cô đau đớn?
Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời của cô?
Tại sao anh phải làm như thế với cô?
Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong tâm trí An Hạ ngay lúc này.
Chu Hạo mặc kệ cô có đau như thế nào, anh vẫn ra vào mạnh mẽ, bất chấp